Là tiếng của ám vệ, tối hôm qua sau khi bọn họ đưa những sát thủ đó đi. Bọn họ cảm thấy không yên tâm nên để lại vài người canh giữ ở nơi này cho nàng.
Tô Oanh ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
"Phía Chu Lâm bên kia có tin tức gì không?"
"Hồi bẩm nương nương, bên phía Chu đại nhân tất cả đều tiến triển thuận lợi."
Tô Oanh hơi hơi gật đầu, ngẩng mặt lên thấy đại thẩm đang hùng hùng hổ hổ đi đến, nhìn thấy Tô Oanh, trong nháy mắt đại thẩm lập tức thay đổi sắc mặt, không nói nữa.
"Nương nương tỉnh rồi, tối hôm qua nương nương ngủ ngon giấc không? Không bị tiếng động gì làm phiền đúng không? Chúng ta ở nông thôn có nhiều súc vật, sợ làm ồn đến ngài."
Tô Oanh lắc đầu: "Không có việc gì, tối hôm qua ngủ rất ngon."
"Vậy thì tốt." Đại thẩm liếc nhìn về phía ám vệ ở phía bên ngoài, không dám đến quá gần Tô Oanh, chỉ nói: "Cơm sáng đã chuẩn bị tốt, dân phụ lập tức đi bưng đến cho nương nương."
Tô Oanh cũng không cự tuyệt mà đi đến nhà chính, nàng vừa mới đi vào, lý chính đã quay lại, thấy Tô Oanh ngồi ở nhà chính thì nhanh chóng chạy lên hành lễ."Nương nương ngài đã tỉnh."
"Lý chính không cần đa lễ, tối hôm qua đã làm phiền."
"Làm gì có làm gì có, nhờ tổ tiên tích đức nương nương mới có thể đến chỗ nông thôn này của ta."
Đại thẩm bưng một chén cháo bắp nóng hổi đến, còn có một chén trứng gà
"Nương nương, nhân lúc còn nóng người hãy ăn đi, trong nồi vẫn còn một chút."
"Đa tạ."
Tô Oanh cau mày nhìn chiếc bát to bằng lòng bàn tay của nàng, nhưng vẫn bưng lên, qua ba ngụm đã ăn hết sạch cháo.
Đại thẩm thấy thế thì nhanh chóng đến múc thêm cho Tô Oanh, múc đến một hồi, nửa nồi cháo trong nháy mắt đã không còn, chuyện này trong nháy mắt khiến đại thẩm nghĩ đến Tô Oanh, chiến tích một người ăn hết một bàn đồ ăn, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, Hoàng Hậu nương nương ở trong cung ăn không đủ no sao... sức ăn cũng khá đấy chứ!
Sau khi Tô Oanh ăn no, nói lời cảm tạ rồi rời đi cùng với ám vệ.
Đại thẩm đẩy cửa căn phòng mà tối qua Tô Oanh ngủ ra, tiến vào phòng rồi thì lăn vài vòng trên chăn của Tô Oanh đã dùng đêm qua.
Lý chính thấy bà như thế, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi đang làm cái gì đó?"
Đại thẩm mang vẻ mặt kích động nói: "Đây chính là phòng của Hoàng Hậu nương nương ngủ, còn cái chăn này, ta nhất định phải cung nó lên."
Lý chính ghét bỏ, trừng mắt nhìn bà, liếc một cái: "Ngươi ngốc rồi à, cung lên cái gì? Hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương sống tốt đến thế, muốn ngươi cung cái gì cho."
Đại thẩm ôm chăn cọ xát trong chốc lát, mới đứng dậy nói: "Ngươi biết cái gì, đây chính là chuyện có thể quang tông diệu tổ... Ây da, đây là gì thế?"
Đại thẩm chuẩn bị cất chăn đi, thì có vật gì đó rơi ra từ trong chăn.
Hai người tiến lên nhìn xem, hóa ra là một bao tiền đồng và một ít ngân lượng, bên cạnh còn có một tờ giấy.
Lý chính đọc thư, cầm tờ giấy lên đọc.
"Trên đó viết cái gì? Là nương nương để lại?"
Vành mắt của lý chính hơi đỏ lên, khi mở miệng thì giọng đầy nghẹn ngào: "Là nương nương lưu lại, nương nương nói, đây là tiền công của thôn dân, còn tiền dư lại chính là tiền cơm tối hôm qua, còn có một phương thuốc, nói là cho ngươi, nương nương nói ngươi trời sinh thể hàn, cho nên mới nhiều năm không thể đậu thai, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô vọng, để ngươi uống thuốc nửa tháng, mỗi ngày ngâm tay chân bằng nước gừng hai khắc rồi thử lại."
Đại thẩm vừa nghe thấy lời này, vành mắt cũng đỏ lên, bà và lý chính là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên thì luận lý thành chương mà kết thôn với ông, chỉ là lúc nhỏ từng rơi xuống sông băng dẫn đến hàn ý vẫn còn bên trong xương cốt, sau khi thành thân nhiều năm vẫn luôn không có con được, bọn họ không phải chưa đi xem đại, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tác dụng, cho dù có là có mang ngoài ý muốn cũng không thể giữ được.