Tô Oanh nằm trên bãi cát, có rất nhiều con cua nhỏ chui ra từ trong cát bò lên chân nàng, nàng xoay người ngồi dậy nắm lấy con cua nhỏ nghĩ đến trước tiên là Tiêu Tẫn và hai đứa nhỏ.
Rơi từ nơi ma quỷ đó chắc là họ đều cảm thấy nàng đã chết.
Nếu không có không gian cùng những thiết bị kia thì thật đúng là nàng không sống được.
Khi màn đêm buông xuống, ngư dân ra khơi đánh bắt cá lần lượt trở về hòn đảo.
Tô Oanh đứng dậy tìm một bãi cạn, muốn nhìn xem nơi này có cá tôm bị mắc cạn không.
Những con cá đều bị mắc cạn trên bãi cạn này sau khi thủy triều xuống, số lượng không ít.
Tô Oanh rút con dao găm trên người ra đảo mắt đã bắt được con cá lớn bằng nửa cánh tay sau đó bắt được thêm mấy con cua, lại nhặt một ít ốc biển và chút thức ăn biển sau đó trở lại lều trại nhỏ của mình.
Xử lý cua cá sạch sẽ nàng lại đi nhặt một số cành cây khô về.
Mặc dù nơi này là hải đảo có độ ẩm cao, nhưng ánh nắng mặt trời khá gắt cành cây đều rất khô ráo, đốt một chút là cháy.
Tô Oanh cho thịt cá đã xiên lên lửa nướng, cua thì ném thẳng vào trong đống lửa trực tiếp nướng.
Rất nhanh một mùi thơm mang theo mùi cá tanh đã bay ra.
Tô Oanh dùng cành cây lôi cua ra, hai con cua lớn bị nướng đến cháy đen, dùng đá đập lớp vỏ ngoài ra, bên trong lớp vỏ cứng lại là thịt cua tươi trắng rất mềm.
Tô Oanh không ngờ thứ này chỉ đơn giản cho vào lửa đốt một chút là có thể ngon như vậy.
Sau khi ăn xong trời cũng dần dần tối sầm lại, nhưng Tô Oanh cũng không có ý định nghỉ ngơi như vậy mà nàng dự định nhân lúc bóng đêm đi lên đảo một chút, tìm hiểu rõ hoàn cảnh trên đảo, đây là thói quen của nàng.
Tô Oanh dẫm lên bóng đêm đi vào hòn đảo nhỏ.
Mới đi không được bao lâu nàng đã nhìn thấy rất nhiều nhà gỗ, có một vài căn nhà bên trong tối om, có nhà thì treo một ngọn đèn cô độc dưới hiên nhà.
Lúc đi tới một góc đường, Tô Oanh thấy tiểu cô nương ban ngày kia đang cùng nam tử tóc bạc ngồi ở một cái sân nhỏ, xem dáng vẻ như vậy hẳn là đang sửa chữa lưới đánh cá bị hỏng.
"Ca ca, huynh nói tỷ tỷ kia có phải là do người xấu nào phái tới không?"
Nam nhân tóc bạc nghe vậy lắc đầu: "Ta không biết."
"Vì sao ca ca lại không giúp tỷ tỷ, nàng một mình ở bên ngoài, nàng nhất định sẽ sợ tối."
Nam tử tóc bạc dừng động tác trong tay nghiêm túc nhìn tiểu cô nương: "Tước Tước, nếu nàng ta là người xấu thì sao?"
Tước Tước cúi đầu nói: "Ta cảm thấy tỷ tỷ hẳn không phải là người xấu."
Nam nhân tóc bạc vỗ vỗ đầu cô bé: "Tại sao lại không, không phải nàng ta đã dọa cá của chúng ta chạy mất sao? Được rồi, về nhà ngủ trước, ngày mai ca ca sẽ đưa muội ra biển đánh cá."
Tước Tước ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy đi vào trong nhà.
Đột nhiên nam tử tóc bạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, chỉ là nơi đó tối đen một mảnh, không có gì cả, hắn ta khẽ nhíu mày đứng dậy đi tới nhìn bốn phía, xác định không có ai mới xoay người thu lưới đánh cá rồi cũng trở về trong nhà.
Sau khi nam tử đóng cửa nhà, Tô Oanh mới đi ra từ trong bóng tối.
Phải mất một thời gian nàng mới có thể tìm hiểu được tình hình của toàn bộ hòn đảo, ở giữa đảo có một khu rừng núi không nhỏ, tài nguyên nước ngọt của người trên dân đảo đều đến từ khu rừng núi đó.
Sau khi biết rõ tình hình cơ bản, Tô Oanh lập tức trở lại lều trại của mình, ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở.
Khi nàng mở mắt ra thì trời đã sáng.
Tô Oanh đứng dậy định đi đến bãi cạn ngày hôm qua để giải quyết bữa sáng của mình.
"Các ngươi làm gì vậy? Đó là cái lồng hôm qua ta và ca ca ta đã thả xuống, cá bên trong là của chúng ta, các ngươi không được cướp!"