Sau khi Tô Oanh và thủ lĩnh cướp biển đi lấy nước ngọt thì nàng bảo hắn ta mang hết thùng nước lên thuyền.
Nàng quay lại nhà Tước Tước thì nhìn thấy rất nhiều dân làng vây quanh ngoài cửa nhà nàng.
"Quái vật, ngươi cũng là người ngoài, nói không chừng đám cướp biển này vẫn là do ngươi trêu chọc tới, ngươi không thể ở lại nơi này."
"Đúng vậy, lúc trước lâu như vậy cũng chưa từng xuất hiện cướp biển, chính là do ngươi dẫn bọn họ tới đây, ngươi là một người không rõ ràng."
Dân đảo tức giận chỉ vào Mạc Đồ, Mạc Đồ căng thẳng bảo vệ Tước Tước phía sau nói: "Cướp biển không phải ta gọi tới, các ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi?"
"Chính là ngươi, nếu không phải ngươi thì chúng ta cũng sẽ không chết nhiều người như vậy. Ngươi là người không rõ ràng, ngươi đi đi, lập tức rời khỏi hải đảo, nơi này không hoan nghênh ngươi!"
Mạc Đồ nắm chặt nắm đấm, rõ ràng, rõ ràng hôm qua hắn ta còn ra tay cứu bọn họ, hôm nay bọn họ lập tức trở mặt không nhận người muốn đuổi hắn ta ra ngoài!
"Ca ca ta không phải người xấu, các ngươi không thể đuổi ca ca đi." Tước Tước sợ hãi ôm Mạc Đồ, nhưng dân đảo cũng sẽ không bởi vậy mà buông tha cho hắn ta.
"Tước Tước, lúc trước phụ thân mẫu thân ngươi còn cả tỷ tỷ của ngươi chính là bị người không may này hại chết. Ngươi xem ngày hôm qua suýt chút nữa ngươi cũng bị hắn hại. Ngươi nhanh chóng đuổi hắn đi, người trên đảo sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Tước Tước đỏ mắt lắc đầu, cô bé không muốn đuổi ca ca đi, cô bé muốn mãi mãi ở bên cạnh ca ca: "Muốn đi thì ta cũng phải đi theo ca ca."
"Nha đầu ngươi, sao khuyên lại không nghe chứ!"
Tô Oanh không tiến lên, từ nội dung cuộc nói chuyện của Tước Tước với nàng có thể biết được người trên đảo cũng không thích Mạc Đồ, vẫn luôn né tránh hắn ta, cảm thấy hắn ta là người không rõ lai lịch, càng bởi vì hắn ta khác với người thường, đầu đầy tóc bạc lập tức bị coi là quái vật.
Lần này hòn đảo bị cướp biển tập kích, bọn họ không có chỗ trút giận nên chỉ có thể chĩa họng súng vào Mạc Đồ, cảm thấy là hắn ta mang đến tai hoa cho dân đảo.
Lúc này nếu nàng tiến lên cho dù dân đảo nể mặt nàng tạm thời để hắn ta ở lại, vậy thì sao chứ, bọn họ luôn có cớ tới cửa gây rắc rối, hoặc cũng là đây không phải lần đầu tiên.
Vì vậy, nàng không có ý định can thiệp quá sâu.
"Được, ta đi, ta sẽ mang theo Tước Tước rời đi." Mạc Đồ đột nhiên mở miệng.
"Tước Tước là dân đảo của chúng ta, ngươi không thể mang đi, ai biết ngươi muốn mang đứa nhỏ đến nơi nào." Đảo trưởng không đồng ý nói.
Mạc Đồ lại rất kiên trì: "Nếu như không cho ta mang Tước Tước đi thì ta sẽ ở lại trên đảo, các ngươi tự mình cân nhắc đi."
Không cần phải suy nghĩ, kết quả cuối cùng mà người dân đảo xem xét cũng là để cho Tước Tước đi với Mạc Đồ.
Thay vì để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn không rõ trên đảo, tốt hơn là hy sinh một đứa trẻ để trở thành toàn cho mọi người.
Bản chất con người vốn là ích kỷ như vậy.
Rõ ràng ngày hôm qua Mạc Đồ vẫn là ân nhân cứu mạng của bọn họ, hôm nay lại là người không lành.
Sau khi dân đảo tản đi, Tô Oanh mới trở lại sân nhỏ của hai người.
Vành mắt Tước Tước đỏ ừng nhìn Tô Oanh, ánh mắt kia cực kỳ tủi thân.
"Tỷ tỷ, bọn họ muốn đuổi ta đi với ca ca. Hu hu hu. Họ là những kẻ xấu."
Tô Oanh bế cô bé lên nhẹ giọng dỗ dành, Mạc Đồ từ trong phòng đi ra nhìn nàng: "Có thể dẫn chúng ta rời đi không? Sau khi lên bờ chúng ta sẽ không bao giờ làm phiền ngươi nữa."
"Các ngươi muốn đi đâu?"
"Đất liền. Nếu trên đảo không sinh sống được vậy chúng ta sẽ đi đến đất liền, vừa hay Tước Tước vẫn luôn muốn ra ngoài xem một chút."
"Cũng tốt."
Như thế nào thì cuộc sống ở đất liền cũng thuận tiện hơn ở trên đảo, về chuyện vấn đề thân phận thì lên bờ nghĩ cách cũng không muộn.