Mạc Đồ ngồi xuống ghế, đưa tay ra cho Tô Oanh bắt mạch.
Tô Oanh phát hiện bề ngoài nhìn qua Mạc Đồ không có vấn đề gì nhưng bên trong lại có nội thương tương đối nặng, chỉ là nội thương này có ảnh hưởng đến dây thần kinh não dẫn đến mất trí nhớ hay không thì thì khó có thể đưa ra kết luận. Muốn biết não bộ có chấn thương nghiêm trọng gì hay không thì cần phải đi vào không gian dùng dụng cụ để kiểm tra thêm.
"Ngươi có thường xuyên cảm thấy đau bụng không? Thỉnh thoảng có các triệu chứng nghiêm trọng hơn như đi ngoài ra máu."
Mạc Đồ nghe Tô Oanh hỏi thẳng như vậy trực tiếp ngây người.
Tô Oanh nhìn khuôn mặt trắng nõn của hắn ta đỏ lên, tò mò nói: "Sao vậy? Ngươi bị dị ứng à?"
Mạc Đồ lắc lắc đầu, dời tầm mắt nói: "Không phải, hơi nóng, triệu chứng ngươi nói là có."
"Ừm. Đó là bởi vì bị xuất huyết trong, sẽ có máu tụ bài tiết ra. Trước tiên dùng một ít thuốc cầm máu xem có thể cầm máu được không, nếu máu dừng lại thì sẽ tiến hành bước trị liệu tiếp theo."
Mạc Đồ không ngờ Tô Oanh thật sự biết y thuật: "Đa tạ."
"Không cần, từ trước đến nay ta không thích nợ người khác."
"Ngươi cứu Tước Tước cũng đã trả lại hết. Lần này là ta nợ ngươi, không biết nữ hiệp nên xưng hô như thế nào?"
"Tô Oanh."
Mạc Đồ ôm quyền nói với Tô Oanh nói: "Đa tạ Tô nữ hiệp."
"Cảm ơn ngoài miệng không đủ, sau này thức ăn trên thuyền đều do ngươi lo." Ngược dòng phải đi một tháng, một tháng này nàng cũng không muốn mỗi ngày đều phải gặm lương khô.
"Không thành vấn đề."
Tô Oanh trở lại khoang thuyền, lúc đi ra trong tay có thêm một lọ thuốc: "Đây là thuốc cầm máu, một ngày uống một lần, trước tiên uống bảy ngày để xem hiệu quả."
"Được."
Tô Oanh nói xong ngáp một cái: "Ngủ, đêm nay ngươi canh gác đi."
"Được, Tô nữ hiệp cứ yên tâm ngủ."
Tô Oanh xoay người đóng cửa phòng lại, quả thật nàng rất mệt, hai ngày nay đều không được ngủ một giấc ngon. Sau khi khóa cửa khoang thuyền và cửa sổ, nàng lập tức đi vào không gian, nàng không thích ngủ trên giường, lắc lư làm nàng khó chịu. ...
Sở quốc, trong thành Kinh Châu.
Trong gần một tháng này, chỉ cần người đến Thương Giang dường như đều có thể nhìn thấy một hình ảnh chính là cho dù là thượng nguồn hay hạ lưu Thương Giang, mỗi ngày đều có người trục vớt gì đó trên sông.
Lúc mới bắt đầu rất nhiều dân chúng cũng không biết là đang làm cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều, bá tánh trong thành Kinh Châu thậm chí là trên dưới Sở quốc đều biết Hoàng hậu Sở quốc vì cứu dân chúng Kinh Châu, lấy thân chặn đập nên bị lũ cuốn trôi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, bọn họ đang tìm kiếm Hoàng hậu Sở quốc.
Dần dần, sự tích Tô Oanh cứu người đã được người đọc sách viết thành văn chương truyền tụng trong dân chúng, càng có thương nhân giàu có chủ động đề xuất muốn tạo tượng cho Tô Oanh để cho vạn người kính ngưỡng, bái lạy.
Nhưng đề nghị này trực tiếp bị triều đình từ chối, Hoàng thượng nói một ngày không tìm được Hoàng hậu thì Hoàng hậu sẽ còn sống, ai sẽ tạo tượng cho người sống.
Bên bờ Thương Giang một dáng người gầy gò nhưng rắn chắc vẫn luôn tìm kiếm qua lại dọc theo bờ sông, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Nhìn qua râu ria hắn rậm rạp hai mắt đỏ ngầu, dường như làm cho người ta không nhìn ra dáng vẻ vốn có của hắn.
Giang Dương cưỡi ngựa đi theo phía sau, trên mặt đều là vẻ bất lực.
Cuối cùng Trương Thư Minh vẫn không ngăn được Tiêu Tẫn. Sau khi sắp xếp xong xuôi công việc ở kinh thành, Tiêu Tẫn lập tức "đổ bệnh", ba ngày sau khi Tiêu Tẫn "đổ bệnh" thì đã xuất hiện ở Kinh Châu mãi cho đến bây giờ.
"Chủ tử, hay là đến phía trước nghỉ chân đi? Cứ tiếp tục như vậy cơ thể của ngài sẽ không chống đỡ được." Giang Dương cưỡi ngựa ngăn trước mặt Tiêu Tẫn.
Hắn ta đã không nhớ rõ bao lâu rồi Tiêu Tẫn không ngủ đủ giấc, chỉ là lúc cực kỳ mệt mỏi thì tìm một chỗ nhắm mắt một lát, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.