Vậy mà thịt cá này lại không có xương, hơn nữa thịt rất dai và mềm, còn ngon hơn so với bất kỳ loại cá nào nàng đã ăn trước đó?
"Tươi ngon, rất ngon."
Được Tô Oanh khẳng định, Mạc Đồ cũng nở nụ cười, lúc hắn ta cười khóe miệng có hai má lúm đồng tiền hơi nông, có chút... ngọt ngào?
Lúc ấy Tô Oanh nghĩ như vậy.
Mạc Đồ cũng múc một bát rồi ngồi xuống ghế: "Các ngươi thích ăn là được rồi, mấy ngày nay ta sẽ thay đổi đa dạng các món ăn cho các ngươi."
Sau khi ăn no Tô Oanh vào trong khoang thuyền.
Thủ lĩnh đám cướp biển vừa nhìn thấy Tô Oanh thì cơ thể đều trở nên căng thẳng.
Nghĩ đến mấy năm nay hắn ta làm cướp biển thống trị biển cả lại có một ngày lưu lạc thành người lái thuyền, ai có thể ngờ được chứ!
Tô Oanh nhìn bộ dạng đau khổ của hắn ta, nói xa xôi: "Nghĩ đến những đồng bọn đầu lìa khỏi cổ của ngươi có phải trong nháy mắt đã cảm thấy mình rất hạnh phúc hay không?"
Thủ lĩnh cướp biển: "..." Vui mừng đến mức muốn khóc!
Tô Oanh cầm bản đồ hàng hải bên cạnh nhìn một chút, phía trên có một tuyến đường dùng bút đen đánh dấu, đây chính là tuyến đường bọn họ muốn đi, điểm đến cuối cùng là Tấn quốc.
"Bây giờ chúng ta đã đi đến đâu rồi?"
Thủ lĩnh cướp biển đưa tay chỉ chỉ trên bản đồ: "Nếu dựa vào tốc độ của thuyền để tính toán thì bây giờ hẳn là chúng ta đang ở vị trí này."
Tô Oanh thấy bọn họ đã đi gần một ngày một đêm cũng mới di chuyển được một chút khoảng cách như vậy, nhìn xuống bản đồ hàng hải, có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ phía trước được bôi bằng vật liệu màu vàng: "Đây là chỗ nào, dấu hiệu này là có ý gì?"
"Khu vực này là bãi đá ngầm, làm dấu hiệu đặc biệt là để cho người lái thuyền biết, lúc đi qua khu vực này phải cẩn thận, nếu đụng vào đá ngầm thì sẽ rất phiền phức."
"Không vòng qua được sao?"
"Có thể vòng qua nhưng phải đi thêm nửa tháng nữa."
Trên biển gió mây thay đổi quá nhanh, một giờ trước vẫn là bầu trời quang đãng những đảo mắt một cái thời tiết có thể thay đổi. Ở trên biển thêm một ngày sẽ nguy hiểm hơn một phần, Tô Oanh không muốn đi đường xa.
Nhưng bãi đá ngầm cũng nguy hiểm, phải nghĩ cách tránh càng nhiều càng tốt.
Nhân lúc trở về khoang thuyền nghỉ ngơi Tô Oanh lập tức đi vào không gian, nàng muốn tìm xem có dụng cụ gì có thể giúp bọn họ trước tiên tránh được bãi đá ngầm không.
Trước kia nàng chủ yếu hành động trong đất liền, hoạt động ngoài khơi tương đối ít cho nên dụng cụ lưu trữ trong không gian về phương diện này cũng khá ít, mìn đánh cá lúc nào cũng có nhưng nàng cũng không thể cho nổ tung bãi đá ngầm được.
Tìm một vòng, cuối cùng trong một góc khuất nàng lật lên được một máy thăm dò đáy biển năng lượng mặt trời.
Tô Oanh đi lên boong tàu, dán tấm ván tụ chưa sơn lên thuyền, nhân lúc hiện tại trời trong xanh nắng ấm hấp thụ nhiều năng lượng mặt trời một chút.
"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" Tước Tước ôm một quả dừa đi đến bên cạnh Tô Oanh, tò mò thò đầu nhỏ ra thăm dò.
Tô Oanh cất dụng cụ xong mới xoay người nói: "Xem thử trên biển có cá đâm vào thuyền của chúng ta hay không."
"Tỷ tỷ, sẽ không có con cá ngốc như vậy đâu. Đây là nước dừa ca ca bảo ta mang đến cho tỷ tỷ uống, tỷ tỷ đã uống bao giờ chưa?"
Tô Oanh lắc đầu, chỉ thấy qua hình ảnh, nàng nhận lấy quả dừa uống một ngụm, hương vị rất nhạt còn có vị hơi chát, đối với nàng thì cũng không dễ uống, nhưng sau khi nước vào cổ họng thì sẽ thấy dễ chịu hơn.
"Tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu? Nơi đó trông như thế nào?"
Trước tiên trong đầu Tô Oanh nghĩ đến không phải là vị trí cụ thể mà là con người.
"Ở một quốc gia tên là Sở quốc, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, đương nhiên cũng có rất nhiều người xấu sẽ lừa gạt trẻ con."