Mạc Đồ bảo thủ lĩnh cướp biển lái thuyền gần hơn một chút, đợi đến khi tới gần hắn ta phi thật mạnh cái xiên cá trong tay ra.
"Bùm" một tiếng lớn vang lên, xiên cá đã đâm trúng một con cá mập.
Cá mập đau đớn giãy giụa trong nước, máu đỏ tươi cũng kích thích cá mập xung quanh quay đầu đuổi theo.
Máu lan tràn cũng làm cho Tô Oanh nhận ra khác thường.
Nàng nhìn lại thì thấy một đàn cá mập bị thu hút theo một hướng khác.
Khảo sát xong, Tô Oanh nhanh chóng bơi về phía thuyền.
Nhìn Tô Oanh nổi lên mặt nước, Mạc Đồ vội vàng ném dây thừng qua: "Trong nước có cá ăn thịt người, mau lên đi."
Tô Oanh nắm chặt dây thừng trở lại thuyền.
Tước Tước vội vàng ôm khăn đưa cho Tô Oanh: "Tỷ tỷ, mau lau đi kẻo bị cảm lạnh."
Mạc Đồ chỉ nhìn nàng một cái lập tức quay lưng lại.
"Cảm ơn." Tô Oanh dùng khăn vải quấn lấy cơ thể rồi trước tiên trở lại khoang thuyền, thay bộ quần áo lặn ra, lúc đi ra ngoài Mạc Đồ đã bưng nước nóng vừa nấu lên cho nàng.
"Uống một chút nóng trước cho đỡ lạnh."
Tô Oanh nhìn hắn ta một cái: "Được."
"Từ số liệu khảo sát cho thấy đỉnh của tảng đá ngầm kia cách mặt biển một khoảng cách nhất định, theo mực nước ăn của thuyền, chúng ta hoàn toàn có thể đi qua trên tảng đá ngầm, chỉ là khoảng cách giữa hai bên tảng đá ngầm hơi hẹp, khi đi qua phải cẩn thận chạm vào hai bên thuyền."
Tuy rằng có nguy hiểm nhất định nhưng tốt xấu gì cũng không phải là đường chết, nếu như không ra được cũng không lui được thì mới hỏng bét.
Tô Oanh nghỉ ngơi một chút lập tức đi đến khoang lái, để tránh xảy ra biến động thì vẫn nên đi qua trước rồi nói sau.
Nàng điều khiển bánh lái cẩn thận tránh các tảng đá nổi ở hai bên.
Ngay lúc bọn họ sắp xuyên qua thì đột nhiên một trận gió biển thổi tới, theo đó chính là một làn sương mù dày đặc trắng xóa dường như che khuất tất cả tầm nhìn phía trước, tầm nhìn thấp đến đáng sợ.
Tô Huỳnh nhìn dụng cụ, cũng may phía trước rõ ràng không có đá ngầm, xuyên qua lỗ hổng này hẳn là có thể tạm thời an toàn.
Chỉ là sương mù dày đặc càng lúc càng lớn, nếu không phải có dụng cụ ở đây thì Tô Oanh cũng không dám tùy tiện đi về phía trước nữa.
Nhưng may mắn là bọn họ đã thuận lợi xuyên qua bãi đá ngầm. Chỉ là bên ngoài sương mù dày đặc bọn họ không thể nào phân biệt được phương hướng.
Tô Oanh suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi về phía trước một đoạn. Dù sao bọn họ cách bãi đá ngầm còn quá gần, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào tảng đá, đi về phía trước, cách xa với bãi đá ngầm một chút rồi dừng lại cũng không muộn.
Sau khi lái ra thêm một khoảng cách nữa Tô Oanh mới dừng thuyền lại.
"Nghỉ ngơi trước đã, chờ sương mù tan đi một chút rồi mới đi tiếp."
"Được."
Tô Oanh vẫn đứng trên boong tàu dùng kính viễn vọng quan sát tình hình xung quanh, chỉ là sương mù quá dày nàng cũng không nhìn thấy gì cả nên chỉ có thể bỏ qua.
Tô Oanh đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một luồng sát khí nồng đậm. Nàng cảnh giác quay đầu lại thì lập tức đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của Mạc Đồ, trong tay hắn ta nắm chặt cái xiên cá, không chút do dự đâm tới chỗ Tô Oanh.
Tô Oanh chống hai tay lên lan can, cơ thể xoay tròn 360 độ khó khăn tránh thoát đòn tấn công của Mạc Đồ.
Mạc Đồ không hề có ý định dừng tay, một chiêu không trúng thì lại lần nữa xuất chiêu, những chiêu trí mạng.
Tô Oanh nương theo sương mù dày đặc xoay người chạy về phía khoang thuyền.
Mạc Đồ thấy thế theo sát phía sau, Tô Oanh trở lại phòng mình nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi đi vào không gian.
Vừa đi vào, nàng đã ngã ngồi trên mặt đất, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng nhắm mắt lại lắc lắc đầu, lúc mở mắt ra thì giống như nhìn thấy Tiêu Tẫn vẫy tay với nàng.
Tô Oanh biết đây là mình đang xuất hiện ảo giác.