Quan sai là một cái xương cứng, vốn cũng không coi trọng những người vô căn trên đảo: "Ngươi là thứ gì chứ, bảo nàng hầu hạ là may mắn của nàng. Không theo thì lập tức cút ra ngoài cho ta, địa giới Tấn quốc này đến chết các ngươi cũng đừng mong vào!"
Đáy mắt Mạc Đồ tràn ngập tức giận, nhưng không đợi hắn ta ra tay thì đã bị Tô Oanh ngăn lại.
"Hầu hạ người mà, dễ dàng, quan gia theo ta vào khoang thuyền."
Quan sai nghe Tô Oanh nói như vậy vừa lòng lại nở nụ cười châm chọc: "Lúc này mới đúng. Tiểu tử thối cút sang một bên đi."
Mạc Đồ nhíu mày nhìn về phía Tô Oanh, Tô Oanh chỉ thờ ơ nhìn lướt qua hắn ta một cái rồi lập tức đi theo quan sai vào trong khoang thuyền.
Quan sai chờ ở bên ngoài nhìn dáng người mềm mại của Tô Oanh đều nóng lòng muốn thử, trong lòng Mạc Đồ nổi lên một cơn tức giận ngăn cản tầm mắt của những người đó.
Hai người vừa mới đi vào không bao lâu thì trong khoang thuyền lập tức truyền ra một vài âm thanh làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ. Đợi đến khi âm thanh lắng xuống, Tô Oanh đi tới trên boong tàu nói với những quan sai kia: "Đội trưởng của các ngươi nói bảo các ngươi nhanh chóng đem giấy thông hành đến cho chúng ta."
Quan sai không thấy đội trưởng của mình đi ra thấy hơi kỳ lạ.
Tô Oanh lại nói: "Chuyện còn chưa xong, vội vàng cái gì."
Quan sai nghe nàng nói như vậy, trên mặt đều lộ ra ý cười dục vọng.
Rất nhanh đã có hai người đi làm xong giấy thông hành tạm thời.
Tô Oanh lấy được giấy thông hành thì lập tức bảo Mạc Đồ dẫn theo Tước Tước xuống thuyền, nàng quay đầu nhìn thoáng qua tên thủ lĩnh cướp biển.
Tim của tên thủ lĩnh cướp biển ngay lập tức vọt lên cổ họng.
"Nữ, nữ hiệp tha, tha mạng..."
"Nể tình một tháng nay ngươi đều tận tâm, ta tha cho cái mạng chó của ngươi, nhưng nếu để cho ta biết ngươi lại làm chuyện ác thì độc trong cơ thể ngươi có thể lấy mạng chó của ngươi bất cứ lúc nào."
Trong lòng thủ lĩnh cướp biển nhảy dựng: "Cầu, cầu nữ hiệp ban thuốc giải."
Tô Oanh lạnh lùng liếc hắn ta: "Ngươi là được một tấc lại muốn tiến một thước sao?"
Vẻ mặt tên thủ lĩnh cướp biển căng thẳng: "Không, không dám."
Tô Oanh xuống thuyền cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Những quan sai kia cho rằng đội trưởng của mình còn đang vui vẻ trong khoang thuyền cũng đều lên bờ chờ trước.
Chờ mấy người Tô Oanh đi rồi, thủ lĩnh cướp biển mới chạy đến trước khoang thuyền đẩy cửa khoang thuyền ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên quan sai bị treo trong phòng.
Quan sai kia đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bất tỉnh nhân sự. Thủ lĩnh cướp biển không muốn trêu chọc quan phủ Tấn quốc, vội vàng ném người xuống thuyền nhỏ phía sau cũng không quay đầu lại lái thuyền chạy đi.
Đợi đến khi những quan sai kia phát hiện vấn đề thì mấy người Tô Oanh đã đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tước Tước ghé đầu vào vai Mạc Đồ, đôi mắt to tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên cô bé rời khỏi hòn đảo, cũng là lần đầu tiên được chứng kiến thế giới bên ngoài.
Người đến người đi trên bến tàu cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
"Tước Tước có đói không? Chúng ta đi ăn gì đó trước đã?" Mạc Đồ nhìn Tô Oanh một cái nói.
Tô Oanh cũng đói bụng, ở trên thuyền lâu như vậy hai chân giẫm lên mặt đất vẫn cảm thấy chân có chút lạ lẫm.
"Được."
Bên ngoài bến tàu có một con phố náo nhiệt, trên đường cửa hàng gì cũng có, Mạc Đồ chọn một quán cơm coi như náo nhiệt đi vào.
Ba người đi đến đại sảnh nhà hàng ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tiểu nhị lập tức nhiệt tình tới chào hỏi.
"Mấy vị khách quan muốn ăn gì? Mỗi ngày chúng ta đều có hải sản tươi sống, hôm nay còn có một con cá lớn, mấy vị có muốn nếm thử không?"
Ngồi thuyền một tháng, ăn cá suốt một tháng Tô Oanh thật sự thấy đủ rồi. Sau khi hỏi hai người Tước Tước muốn ăn gì, Tô Oanh lập tức gọi mấy món thịt ngoại trừ hải sản.