Càng đến gần Đạc thành, Tô Oanh rõ ràng có thể cảm giác được tâm trạng của Mạc Đồ không đúng.
Xe ngựa dừng lại trước một lều trà bên ngoài thành.
Hiện tại cổng thành đã đóng, bọn họ chỉ có thể ngày mai mới vào thành.
Mạc Đồ bế Tước Tước ngồi xuống bàn trà, ông chủ lều trà cười đi tới: "Mấy vị khách quan muốn uống trà hay là ăn chút đồ ăn nhẹ?"
"Một ấm trà, hai phần đồ ăn nhẹ."
"Vâng."
Vào giờ này, trong lều trà ngoại trừ bọn họ ra đã không còn khách nhân nào khác.
Ông chủ của lều trà là một cặp phu thê trung niên, nhìn vào dáng vẻ là của người dân bình thường.
Sau khi nước trà và đồ ăn nhẹ được bưng lên bàn, đôi phu thê kia lập tức đi đến trước quầy hàng làm việc. Tuy rằng hiện tại không có khách nhân khác nhưng hai người nhìn qua giống như có rất nhiều việc phải làm.
Mạc Đồ cầm ấm trà rót cho Tô Oanh một chén trà, còn không đợi Tô Oanh cầm lấy chén trà thì đã có một bóng dáng thon dài đi tới ngồi xuống đối diện Mạc Đồ.
"Ca ca, huynh thật sự còn sống!"
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn về phía người tới, mặt như hoa đào, đôi môi anh đào mắt hạnh, thật sự là một tiểu lang quân tinh xảo lại thanh tú.
Sau khi hắn ta ngồi xuống ánh mắt lập tức dính chặt trên gương mặt Mạc Đồ, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người khác.
"Ca ca, huynh không nhớ ta sao?" Mạc Khiên thấy Mạc Đồ không lên tiếng, đưa tay muốn giữ chặt tay hắn ta: "Ca ca, huynh giận Khiên Nhi sao?"
Mạc Đồ nhìn bàn tay rơi trên mu bàn tay mình, mặt mày đều lạnh xuống.
"Buông tay."
Lúc này vành mắt của người trẻ tuổi lập tức đỏ lên, Tô Oanh liếc hắn ta một cái, nắm tay Tước Tước đi tới một bàn khác.
"Ca ca, có phải huynh hiểu lầm gì không? Chuyện lúc trước đệ đệ không biết gì cả ca ca, đều là Bạch Trà, tất cả đều là do hắn làm. Sau khi ca ca bị hại đệ đệ đã bị hắn nhốt lại, nghe được ca ca trở về đệ đệ mới nghĩ hết cách trốn thoát ra."
Nét mặt Mạc Đồ không chút thay đổi rút tay mình ra: "Đủ rồi Mạc Khiên, ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng lời ngươi nói sao?"
Trong vành mắt Đỏ Hồng của Mạc Khiên tràn đầy vẻ đau lòng: "Đệ biết ca ca hiểu lầm, nhưng hôm nay nhìn thấy ca ca bình yên vô sự cũng đã là an ủi lớn nhất đối với Khiên Nhi rồi. Nhưng cho dù ca ca nghĩ như thế nào thì Khiên đều sẽ dốc hết sức lực vì ca ca đoạt lại tất cả thuộc về ca ca!"
Tô Oanh lấy ra một quả khô từ trong túi xách ra "rắc" cắn một miếng. Quả này thật sự rất giòn, mỗi lần nhai trong miệng đều có thể nghe thấy tiếng "rộp rộp".
"Ca ca, tiếp theo huynh..."
"Rộp."
Mạc Khiên cau mi, tỏ vẻ bực mình vì bị cắt ngang: "Tiếp theo huynh có..."
"Rộp rộp rộp."
Trong ánh mắt Mạc Khiên hiện lên sự giận dữ: "Chỉ cần ca ca muốn trở về..."
"Rộp rộp rộp."
Mạc Khiên tức giận quay đầu lại cầm ly nước trà lập tức đập lên người Tô Oanh: "Thôn phụ nhà quê từ đâu tới, câm miệng cho ta!"
Trong nháy mắt chén trà vỡ vụn, Tô Oanh trực tiếp nhấc bàn trà lên "tét" một tiếng, một cái bạt tai đánh mạnh vào mặt Mạc Khiên.
Chỉ trong nháy mắt, da thịt trắng nõn của hắn ta đã hiện ra một dấu tay rõ ràng.
Mạc Khiên ngây ngẩn cả người, Mạc Đồ cũng kinh ngạc ngẩng đầu, không khí chung quanh giống như ngưng đọng trong nháy mắt.
Vẻ mặt của Tô Oanh lạnh nhạt lắc lắc tay nhíu mày nhìn về phía Mạc Đồ: "Hắn là người của Hồng Ma?"
Mạc Đồ gật đầu: "Đúng."
Tô Oanh nắm chặt cổ Mạc Khiên nâng hắn ta lên: "Hang ổ của Hồng Ma ở đâu?"
Mạc Khiên bị nắm chặt đến mặt đều đỏ lên. Hai mắt hắn ta trơn tròn kinh ngạc nhìn về phía Mạc Đồ, không thể tin được Mạc Đồ thấy hắn ta bị thương lại không hề giúp đỡ: "Ta... ta..."
"Ta biết ở đâu." Mạc Đồ chậm rãi mở miệng.
Cánh tay Tô Oanh vung lên, ném người xuống đất.