Lần này, con khỉ không có thể né tránh, nhánh cây đánh vào trên đùi nó.
"Chi!"
Con khỉ đau đến hét lên một tiếng, chạy trốn càng nhanh hơn.
Chỉ là sau khi bị thương, động tác của nó đã chậm rất nhiều, đảo mắt đã bị Tô Oanh đuổi theo.
Tô Oanh kéo lấy chân sau bị thương của nó treo ngược cả người nó lên, dùng dây mây trói chân lại khiến nó không chạy được.
"Chi chi chi chi!"
Con khỉ bị treo ở trên nhánh cây điên cuồng kêu thảm, cũng mặc kệ nó giãy giụa như thế nào đều không có biện pháp tránh thoát khỏi trói buộc của dây mây.
Tô Oanh lạnh lùng liếc nó.
"Nghiệt súc, chạy đi, ta xem lúc này ngươi còn có thể chạy đến chỗ nào."
"Chi chi, chi chi chi chi"
Tiếng của con khỉ trở nên the thé, như đang xin tha với Tô Oanh.
Tô Oanh cười lạnh: "Muốn ta buông tha cho ngươi cũng không phải không thể, trong ghi chép có nói, các ngươi thích nhất là trữ lương thực, giao đồ ngươi trữ ra đây, ta tạm tha ngươi không chết."
Con khỉ kêu chi chi, như là nghe hiểu Tô Oanh nói.
Tô Oanh kéo nó đến trước mặt: "Thế nào?"
Con khỉ nhe răng với nàng, bò dậy khập khiễng đi về phía trước.
Tô Oanh nắm dây mây đi ở phía sau, đi đại khái mười lăm phút, đã tới một rừng cây nhỏ.
Sau khi tới gần, có thể thấy bên trong có không ít con khỉ đang chạy tới, thấy Tô Oanh dắt con khỉ, rối rít dừng lại nhìn bọn họ.
"A, không nghĩ tới ngươi lại là Hầu Vương, chút năng lực này mà cũng xưng đại vương."
Con khỉ bất mãn nhe răng với nàng.
Con khỉ dẫn theo nàng tới một huyệt động, bên trong để không ít quả dại mới mẻ.
Tô Oanh trực tiếp thả nó ra, dùng lá cây to bọc lại những quả dại đó lên rồi đi.
"Chi chi chi chi"
Nàng đi xa còn có thể nghe thấy tiếng con khỉ ở sau người hùng hùng hổ hổ.
Tô Oanh quay đầu lại nhìn, nháy mắt tiếng gào kia biến mất.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc, đây còn không phải là pháp tắc sinh tồn của giới động vật sao.
Tô Oanh vòng đến bên dòng suối, phát hiện Tiêu Tẫn cũng ở đây, Giang Dương đã đứng ở bên cạnh ôm hai đứa nhỏ.
Bốn người nghe thấy động tĩnh, đều nhìn về phía nàng.
"Nương, là nương đã trở lại." Nhị Bảo xoắn cơ thể nhỏ bé từ trên người Giang Dương xuống chạy tới ôm lấy đùi Tô Oanh.
Đại Bảo cũng thút tha thút thít xuống dưới lảo đảo đi đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh đặt một túi to quả dại xuống đất, ôm hai tiểu nãi bao lên hôn mỗi người một cái.
"Nương mang chiến lợi phẩm cho các ngươi, không phải, đã mang quả ngon trở lại, các con cưỡi ngựa trở về với Giang thúc trước, nương tắm xong sẽ về." Vừa rồi nàng đơn giản lau người cho hai đứa nhỏ, bọn họ lại bị kinh hách, hôm nay tạm thời không thể tắm rửa cho bọn họ.
"Phu nhân cầm cái gì trở về vậy."
"Một ít quả dại, ngươi đều mang về đi." Tô Oanh để hai đứa nhỏ tới, lại dùng dây mây bọc quả dại lại, cũng ném lên trên lưng ngựa.
"Lão gia ngươi..." Giang Dương nhìn về phía Tiêu Tẫn, là muốn hỏi hắn muốn trở về với bọn họ hay không.
Tiêu Tẫn liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái: "Các ngươi về trước đi, ta và nàng trở về là được."
Giang Dương gật đầu, dẫn theo hai đứa bé trở về trước.
Sau khi Giang Dương dẫn hài tử rời đi, Tiêu Tẫn mới mở miệng: "Vừa rồi ngươi đi đâu? Tìm ai báo thù?"
Tô Oanh vừa nói, vừa cởi y phục trên người: "Một con nghiệt súc."
Nàng vừa mới nói xong, cả người đã chui vào trong nước.
Nước bắn tung tóe lên trên mặt của Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn hít sâu một hơi, giơ tay chậm rãi lau bọt nước trên mặt.
Hắn nhìn về phía váy áo nàng cởi một bên, gân xanh trên trán giật giật, nữ nhân này thật là...
Cũng không biết phải nam nữ tránh nghi ngờ sao?
"Rầm"
Tô Oanh trồi ra mặt nước, trong tay còn bắt lấy một con cá to.
"Hay cho một gia hỏa, cá trong nước này còn to hơn chân của ta." Nàng bơi tới bên bờ, ném cá lên trên bờ.
Không đợi Tiêu Tẫn mở miệng, lại chìm xuống lần nữa.