"Tuy nhiên tổ mẫu các người đừng lo lắng, hôm qua Tô cô nương cứu ta là người có y thuật cao minh, tổ mẫu cùng là được nàng cứu tỉnh. Hay là ta bảo nàng đến xem cho muội muội một chút?"
Bệnh phong ở thời đại này cũng tương đương với bệnh nan y truyền nhiễm rất mạnh, Hướng lão phu nhân không cảm thấy Tô Oanh có bản lĩnh lớn có thể coi trọng người khác như vậy, nhưng dù sao Hướng Thư Nhạc là cháu gái mình yêu thương, hễ là có một chút hy vọng bà ta cũng không muốn từ bỏ.
"Vậy thì làm phiền Tô cô nương."
Tô Oanh được mời đến bên ngoài phòng Hướng Thư Nhạc, trên mặt nàng che khăn vải kỳ lạ tay còn đeo bao tay, ngay cả mắt cũng không biết dùng gì che lại.
Tô Oanh ra hiệu cho đám người Hướng Hoa Lan ở ngoài cửa chờ, nàng một mình vào phòng.
Cửa phòng đẩy ra, Hướng Thư Nhạc nghe thấy tiếng động giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Oanh mang đầy đủ võ trang tiến vào, nàng ta lui về phía sau theo bản năng, nàng ta không muốn thừa nhận mình bị bệnh phong chết tiệt, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy mình đang chạy trời không khỏi nắng. Nàng ta sợ hãi, sợ bị đưa lên núi ngoài thành, nếu vậy thì nàng ta chỉ có một con đường chết.
"Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!"
Tô Oanh lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Ta đến chữa bệnh cho ngươi, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút."
"Chữa bệnh..."
Lúc Hướng Thư Nhạc ngạc nhiên, Tô Oanh tiến lên trước chẩn mạch cho nàng ta, kiểm tra ban đỏ trên người nàng ta, cuối cùng xác định đúng là nàng ta bị nhiễm bệnh phong.
Tô Oanh lấy một lọ thuốc trên người ra bảo Hướng Thư Nhạc uống: "Thuốc này có thể giảm bớt triệu chứng trên mặt ngươi."
Hướng Thư Nhạc nhìn thuốc trên bàn không nhúc nhích, nàng ta không tin tưởng Tô Oanh.
Chỉ là lời nói của Tô Oanh rất nhanh đánh tan phòng tuyến của nàng ta: "Nếu ngươi không muốn bị đưa đi thì lập tức nghe ta."
Trong mắt Hướng Thư Nhạc tràn đầy hoảng sợ, cũng không để ý đến những thứ khác cầm lấy thuốc trên bàn uống vào.
Sau khi nhìn nàng ta uống thuốc xong thì Tô Oanh ra khỏi phòng.
Hướng Hoa Lan thấy nàng đi ra lập tức tiến lên nói: "Như thế nào? Chính xác thì bệnh này là gì?"
Vẻ mặt của Hướng lão phu nhân và những người khác cũng chờ mong nhìn về phía Tô Oanh.
"Đúng là bị bệnh phong."
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng khi nghe thấy Tô Oanh đưa ra đáp án chính đoán, Hướng lão phu nhân và những người khác vẫn hoảng sợ đặt mông ngã ngồi xuống ghế.
"Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách."
Hướng lão phu nhân giương mắt nói: "Đây chính là bệnh phong, cho dù là thái y trong cung cũng không có cách, ngươi có thể có cách gì?"
"Thái y trong cung có cách nào ta không biết, nhưng quả thật ta có một biện pháp tổ truyền có thể thử xem."
Hướng lão phu nhân và Nhị phu nhân nhìn Tô Oanh không giống đang đùa giỡn vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Tô cô nương có cách gì?"
"Chỗ của ta có một phương pháp, cần dùng máu trong tim của tỷ muội có quan hệ huyết thống của người bệnh làm thuốc dẫn, như vậy có thể chữa khỏi bệnh."
"Ngươi đang nói gì vậy? Máu trong tim của tỷ muội có quan hệ huyết thống?"
Câu trả lời của Tô Oanh khiến mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc.
Hướng nhị lão gia trong phòng không phải là không có thiếp thất, những thiếp thất này cũng không phải chưa từng có hài tử, nhưng những hài tử kia đều không có ai có thể sống qua ba tuổi. Cho nên đến bây giờ, nhị phòng Hướng gia cũng mới có được một trai một gái, đều là Hướng Nhị phu nhân sinh ra, cho nên, Hướng Thư Nhạc vốn cũng không có tỷ muội có cùng huyết thống.
Tất nhiên, ngoại trừ Hướng Hoa Lan.
Tuy rằng không phải là một mẹ sinh ra nhưng cũng coi như là tỷ muội có quan hệ huyết thống.
Hướng Nhị phu nhân hồi phục lại, quỳ gối cầu xin trước mặt Hướng Hoa Lan.
"Lan Nhi, cầu xin ngươi cứu muội muội ngươi đi, nàng chính là muội muội mà từ nhỏ ngươi luôn yêu thương. Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện không may mà không để ý sao?"