Khi Tô Oanh cầm khăn lau khô nước ở giữa bụng của hắn, trong lúc vô ý thấy một ít thứ không dám nhìn.
Cường hãn như Tô Oanh, lúc này cũng không bình tĩnh.
Gia hỏa này, nàng chỉ là tắm rửa cho hắn, hắn đã dám có ý tưởng không an phận với nàng.
Tô Oanh ném khăn vải xuống dưới thân của hắn: "Nàng nói không sai, nam nhân đều là động vật thân dưới tự hỏi."
Tiêu Tẫn kêu lên một tiếng ngồi dậy, khuôn mặt căng chặt lấy y phục bên cạnh mặc vào.
Nữ nhân đáng chết này, còn không phải là nàng chạm linh tinh!
Tô Oanh đứng dậy nhặt cá, vừa rồi những người đó chỉ lo múc nước, cũng không chú ý tới có cá ở sau cục đá.
Chờ đến khi Tô Oanh dùng dây mây xuyên từng con cá, Tiêu Tẫn cũng mặc xong.
Tiêu Tẫn tiếp nhận cá trong tay Tô Oanh, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, không có một câu nhiều lời.
Tô Oanh cõng Tiêu Tẫn về tới đất trống đặt chân.
Bạch Sương thấy Tô Oanh bọn họ trở về, nhanh chạy lên nhận cá.
"Phu nhân và lão gia tắm đã trở lại."
Tô Oanh ừ tiếng, sau đó đặt Tiêu Tẫn xuống, cảm thấy lời này nghe tới như không thích hợp, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có vấn đề gì.
"Lát nữa các ngươi muốn tắm thì nói ta dẫn các ngươi qua."
"Vâng."
Triệu ma ma vui mừng nhìn Tô Oanh một cái, không nghĩ tới bị lưu đày, Vương phi và Vương gia đã ân ái lại.
"Hạ đại thúc, đêm nay chúng ta ăn cá?"
Hạ Thủ Nghĩa cười ha hả gật đầu: "Phu nhân muốn ăn ta sẽ làm một con lớn."
"Được."
Cá Tô Oanh bắt được đều rất lớn, một bữa ăn không hết, Hạ Thủ Nghĩa bôi muối lên trên mấy con cá còn lại rồi ướp chúng nó, có thể giữ cho mấy ngày sau ăn.
"Phu nhân, người có mệt hay không? Tì thiếp bóp vai cho người?" Không biết khi nào Lâm Thù Du đã đến phía sau Tô Oanh vẻ mặt nịnh nọt nói.
Tô Oanh nhàn nhạt liếc nàng ấy một cái: "Hảo, cho ngươi một cơ hội biểu hiện."
Lâm Thù Du thấy Tô Oanh đồng ý, cả người biểu hiện nhiệt tình.
Còn đừng nói, Lâm Thù Du nhìn nhỏ gầy, nhưng lực trên tay cũng không nhỏ, xoa ấn một lúc, cả người nàng đều nhẹ nhàng rất nhiều.
Tô Oanh được bóp đến thoải mái, đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
Lăn lộn một hồi lâu, nàng đã sớm đói bụng, chờ nghe thấy Bạch Sương kêu một tiếng có thể ăn cơm, Tô Oanh ý bảo Lâm Thù Du dừng tay, chạy nhanh đến trước nồi.
"Phu nhân, mau nếm thử, thịt cá này thơm quá."
Tô Oanh nhìn thịt cá trong chén, muốn ăn lại hơi rối rắm, thịt cá này có xương, ăn chính là phiền toái.
Nàng đang chuẩn bị cầm lấy chiếc đũa chọn xương, thịt cá trong chén đã bị người kẹp đi mất.
Tô Oanh bất mãn trừng mắt, đã thấy Tiêu Tẫn để một chén thịt cá tới trước mặt nàng.
"Đây là không có xương."
Ánh mắt Tô Oanh sáng lên, nói câu cảm ơn rồi thỏa mãn ăn.
Một đám người nhìn một màn này ở trong mắt, không ít người đều đang cười trộm.
Đại Bảo Nhị Bảo, nhìn Tô Oanh lại nhìn Tiêu Tẫn, lúc sau đều yên lặng cầm chén nhỏ của mình ăn cơm.
Phụ thân bất công, chỉ nhặt xương nương, đều không nghĩ đến bọn họ.
Nhưng thấy nương ăn đến vui vẻ, bọn họ cũng rất vui vẻ.
Ăn uống no đủ, Tô Oanh phun ra một hơi thật dài: "Hiện tại chúng ta cách Bắc Hoang còn bao xa?"
Tiêu Tẫn cầm lấy túi nước uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Đi nhanh mà nói, không đến hai tháng là có thể đến."
Tô Oanh nhíu mày: "Còn phải đi xa như vậy."
Tiêu Tẫn im lặng, không xa, không lệch, không rét lạnh, làm sao có thể gọi là Bắc Hoang?
"Chúng ta đi không phải đường quan, bằng không lộ trình là có thể ngắn lại một nửa."
Nhưng bọn họ là phạm nhân lưu đày, là không cho phép đi.
Tô Oanh nằm xuống ở trên cỏ, nghĩ còn cần chuẩn bị đồ vật, cũng được, thời gian trên đường càng dài, cơ hội nàng có thể chuẩn bị vật tư sẽ càng nhiều.