Tiêu Tẫn nghe vậy thì mới ngước mắt lên, đôi đồng tử không hề có chút gợn sóng dao động nào: "Trong thư viết gì?"
Cấm quân đáp: "Trong thư viết hoàng hậu nương nương vẫn còn sống."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn hơi ngừng lại một chút, sau đó đứng dậy từ trên long ỷ: "Mang tới đây."
Cấm quân nhanh chóng trình bức thư kia lên.
Tiêu Tẫn nhận lấy bức thư kia xem qua một chút, bên trên là nét bút xa lạ, nhưng nội dung viết thì rõ ràng là nói Tô Oanh vẫn còn sống, hiện giờ người đang ở Cẩm thành.
Cẩm thành là đất phong trước kia của hắn, tính từ sông Thương bên kia thì không có tuyến đường nào có thể dẫn được tới hướng Cẩm thành bên đó cả.
Trương Thư Minh bên này liền tiến lên liếc nhìn về phía bức thư kia một cái: "Hoàng thượng, thư này có lai lịch không rõ ràng, không thể dễ dàng tin tưởng được."
Tiêu Tẫn không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không dễ tin như vậy: "Có nhìn thấy kẻ nào đáng nghi không?"
"Bẩm Hoàng thượng, lúc ấy khi ty chức đi tuần thì hoàn toàn không phát hiện ra kẻ nào đáng ngờ, còn con bồ câu đưa thư này là ty chức nhặt được ở dưới chân tường thành."
Tiêu Tẫn chậm rãi siết chặt tờ giấy trong tay: "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi, nếu lại phát hiện thêm được tình huống gì khác thường thì lập tức tới bẩm báo cho trẫm."
"Rõ."
Sau khi cấm quân lui xuống, lúc này Trương Thư Minh mới bưng trà đưa tới bên tay Tiêu Tẫn: "Hoàng thượng uống ngụm trà đi ạ."
Tiêu Tẫn khoát khoát tay, tiếp đó lại mở tờ giấy trong tay kia ra lần nữa.
Trương Thư Minh thấy vậy thì không nhịn được nói: "Hoàng thượng, sợ rằng bên trong chuyện này có điều gian trá."
"Nếu như đây là một cái bẫy, bọn chúng làm một lần không thành thì sẽ còn làm thêm lần thứ hai nữa, trẫm muốn nhìn xem một chút, là kẻ nào giở trò quỷ sau lưng trẫm." Bản thân Tiêu Tẫn tin rằng Tô Oanh vẫn còn sống, nhưng cho dù bức thư này có đáng tin thì hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Trương Thư Minh thấy Tiêu Tẫn không bị mắc lừa thì thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian nương nương không có ở trong cung này, hoàng thượng giống như đã trở thành một người khác vậy, cả ngày người đều xử lý quốc sự, thời gian còn lại thì dành để dạy dỗ đại hoàng tử, ban đêm lại một mình ngồi trên long sàng, cũng không biết người có ngủ hay không, hiện giờ mới qua bao lâu đâu mà thoạt nhìn người đã gầy đi một vòng rồi, thật là!
Nói tới thì đại hoàng tử cũng rất đáng thương, hiện tại mỗi ngày đại hoàng tử chỉ có bốn giờ để ngủ, lại cộng thêm một giờ để dùng bữa, còn lại hầu như khoảng thời gian khác đều phải học tập không ngừng không nghỉ, ngoại trừ việc này ra, mỗi ngày đại hoàng tử còn phải dành ra hai giờ đồng hồ tới ngự thư phòng để dự thính khi hoàng thượng thảo luận chính sự cùng với các vị đại thần.
Mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy mà đại hoàng tử lại không hề có nửa lời oán hận nào, nhưng ý cười trên gương mặt non nớt ấy đã ngày càng ít dần đi.
Tiêu Tẫn không nói chuyện của Tô Oanh cho hai hài tử, mà hai hài tử cũng hoàn toàn không hỏi han gì khiến người ta vô cùng kinh ngạc, dường như giữa phụ tử ba người họ đã đạt tới một sự ăn ý ngầm nào đó, giống như chỉ cần một số người không nhắc đến thì nàng ấy vẫn sẽ luôn ở đây.
Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ đi tới bên ngoài ngự thư phòng.
Trương Thư Minh khẽ giọng lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng, đại điện hạ tới rồi."
Tiêu Tẫn siết chặt bức thư trong tay, cho Đại Bảo vào điện.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Qua đây ngồi đi, đã đọc qua các quyển sổ con mà hôm qua phụ hoàng bảo con đọc chưa?"
Đại Bảo gật đầu đáp: "Đều đã đọc xong cả rồi ạ."
Tiêu Tẫn ừ một tiếng.
"Phụ hoàng, tối qua sau khi nhi thần đọc xong sổ con thì đã viết tóm lược lại nội dung của hai quyển sổ con trong số đó, xin phụ hoàng xem qua."