Đại Bảo ngước đầu nhìn lên từ trong lòng Tiêu Tẫn, đây là lần đầu tiên Tiêu Tẫn nhắc đến chuyện này trước mặt hài tử kể từ sau khi Tô Oanh mất tích.
"Nhi thần cũng cảm thấy rằng mẫu thân chắc chắn sẽ trở về, mẫu thân còn nói với
Tô Oanh một mạch giục ngựa đi thẳng dựa theo tuyến đường được vẽ trên tấm bản đồ, đến khi trời tối thì dừng lại nghỉ dưới chân một ngọn núi.
Liên tiếp cưỡi ngựa mấy ngày liền khiến phần đùi trong của nàng đều đã bị ma sát đến rách da.
Khi Tô Oanh xoay người xuống ngựa thì ngược lại đã đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh, thịt non nơi đùi trong là phần yếu ớt nhất, một khi bị thương thì nỗi đau đó không khác gì so với việc bị đâm cho mấy đao.
Nàng buộc ngựa vào cạnh một gốc cây, sau khi xác định xung quanh không có người thì mới lách mình tiến vào không gian.
Nàng cởi quần xuống để tự xử lý vết thương trên đùi, lúc phun thuốc lên thì nàng còn đau đớn đến nhíu mày lại.
Sau khi băng bó ổn thỏa các vết thương xong, nàng cũng không lập tức ra ngoài mà nằm lại trong không gian định ngủ một lúc, bởi nàng cũng không phải được làm bằng sắt, đi đường gấp rút như vậy, nếu nói không mệt là giả.
Tô Oanh vừa nằm xuống không lâu thì đã ngủ mất, nhưng giấc ngủ này của nàng cũng cực kỳ bất an, trong mơ cứ luôn xuất hiện một ít tiếng khóc khiến lòng nàng cứ mãi lo lắng không yên.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa thì nàng cảm thấy đầu mình cũng đã bắt đầu đau nhức.
Tô Oanh đứng dậy đi tìm một ít thịt khô và lương khô, còn có cả dịch dinh dưỡng định bụng sau khi ăn xong sẽ tiếp tục lên đường.
Khi đi tới giá để đồ ở hàng sau thì bước chân của Tô Oanh ngừng lại một chút, phát hiện phía sau còn có một gian phòng vẫn luôn đóng chặt.
Kể từ sau khi nàng đến đây, gian phòng này vẫn chưa từng được mở ra lần nào, nàng cũng đã quên mất bên trong đó có thứ gì rồi.
Tô Oanh cắn một miếng lương khô rồi bước qua đẩy cánh cửa phòng kia ra.
Trong nháy mắt khi cửa phòng bật mở, không gian trong phòng lập tức sáng lên, gian phòng này vô cùng rộng lớn, đồ đạc được đặt bên trong đều là các phương tiện di chuyển.
Tô Oanh sửng sốt trong giây lát, hóa ra nàng còn có mấy thứ đồ chơi này, vậy mà nàng lại hoàn toàn không nhớ gì cả!
Tô Oanh nhanh chóng hai ba miếng ăn hết chỗ lương khô lẫn thịt khô trong tay, có những thứ này rồi thì nàng còn cần cưỡi ngựa dầm mưa dãi nắng gian khổ chạy đi làm cái gì?
Lúc này Tô Oanh thật muốn cho mình một cái bạt tai, tự mắng mình một câu ngu xuẩn, sao nàng lại không nghĩ tới mình vẫn còn có những thứ đồ chơi này cơ chứ!
Trước tiên Tô Oanh ra khỏi không gian, hiện giờ sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, nàng lấy công cụ chiếu sáng ra rồi vào rừng chặt rất nhiều cành cây bỏ vào trong không gian, sau khi chất đống được một số lượng cành cây nhất định thì nàng cũng bỏ luôn con ngựa kia vào trong không gian.
Tô Oanh dùng dao găm gọt những cành cây kia thành hình dáng mà bản thân mong muốn, sau đó quấn những cành cây đó lại bọc kín xung quanh một chiếc xe mô tô năng lượng không khí giống như đan giỏ vậy, sau khi ngụy trang kỹ càng xong xuôi, nàng mới đổi sang một bộ đồ rằn ri ngụy trang có màu sắc gần giống như màu của cành cây rồi ngồi lên chiếc mô tô bay kia, ra khỏi không gian.
Tốc độ trên giờ nhanh nhất mà chiếc xe mô tô năng lượng không khí này có thể đạt đến là hai trăm cây số trên một giờ, nhưng vì để không kinh động đến dân chúng vùng này nên nàng sẽ không lái nhanh như vậy, thế nhưng tốc độ này cũng đã có thể coi như nhanh hơn tuấn mã rồi, hơn nữa khi ngồi lên đi còn vô cùng thoải mái.
Tô Oanh định nhân lúc trời tối gấp rút lên đường, có được món đồ này, thời gian nàng ra khỏi Tấn quốc đã được rút ngắn hơn nhiều.