"Có mật thám muốn chạy trốn ra bên ngoài, vậy nên tất cả những người muốn ra khỏi biên quan đều phải chờ lại cho ta, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì trước tiên tất cả phải quay về biên thành chờ đợi, còn lúc nào cổng thành mới mở lại thì sẽ có thông báo khác sau."
"Quan gia, bọn ta phải vội ra ngoài làm ăn buôn bán mà, số hàng hóa này không thể để lại được, để lại một ngày là sẽ phải chịu tổn thất một ngày đó." Một hộ làm ăn buôn bán có xe hàng xếp ở đằng trước liền bày ra vẻ mặt đau khổ kêu than, nhưng quân lính căn bản sẽ không để ý tới, so với những hàng hóa bị tổn thất của một hộ làm ăn buôn bán thì chuyện bắt mật thám gây họa cho quốc gia còn quan trọng hơn nhiều.
Tô Oanh nhìn cánh cổng thành đóng chặt, nếu nàng muốn cứng rắn xông ra thì cũng không phải là không được, nhưng trong tình huống này, ở cửa khẩu này, nếu như nàng có ra ngoài thì cũng sẽ bị coi là mật thám mà Tấn quốc đang truy bắt, đến lúc đó bị Tấn quốc truy đuổi thì sẽ rước thêm những phiền phức không cần thiết.
Nàng hơi nhéo nhéo ấn đường một chút, sau khi trầm tư cân nhắc trong giây lát thì quyết định sẽ yên lặng theo dõi kỳ biến trước đã, cái cửa khẩu này cũng không thể cứ đóng chặt mãi được.
Có vị quân lính đến trước mặt Tô Oanh muốn kiểm tra bọc hành lý của nàng.
Hành lý của Tô Oanh vô cùng đơn giản, chỉ có hai bộ y phục để thay đổi cùng với một ít lương khô, đồ đạc mà nàng mang theo bên người giản đơn đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, quân lính kia cũng không lãng phí thời gian ở chỗ này của nàng, sau khi kiểm tra xong thì liền đi về phía sau.
Tất cả những người muốn ra khỏi biên quan đều phải chờ ở cửa khẩu, chờ đến sau khi việc rà soát kiểm tra kết thúc, xác định chắc chắn không có vấn đề gì thì mới thả cho bọn họ đi về hướng biên thành gần với cửa khẩu nhất.
Tô Oanh xoay người lên ngựa định đến biên thành nghỉ ngơi trước một đêm, xem tình hình ra sao rồi lại quyết định sau.
Khoảng cách từ cửa khẩu tới thành trì giáp biên giới kia ước chừng khoảng ba bốn dặm, trên đường có không ít những người muốn ra khỏi biên quan đều vừa đi trở về vừa lên giọng chửi mắng.
"Mẹ nó chứ, lô hàng lần này của lão tử là hàng tươi sống đấy, đều là hàng lấy trong ngày hôm nay, nhưng chờ thêm mấy ngày nữa còn không phải là sẽ thiu thối hết hay sao? Ai sẽ bù đắp số tiền lỗ vốn đó cho lão tử đây?"
Tô Oanh đảo mắt nhìn về hướng xe ngựa của đối phương, chỉ thấy trên xe có máu tươi đang tí ta tí tách chảy xuống, nhỏ giọt suốt cả một đường.
Người áp tải hàng lưng đeo bội đao, trông giống người của tiêu cục*.
(*) Cơ quan, tổ chức nhận hộ tống hàng hoá từ nơi này tới nơi khác để lấy tiền công.
Giá thuê người của tiêu cục không rẻ, vị khách có thể mời được tiêu cục chứng minh số hàng này rất đáng giá.
Tô Oanh suy nghĩ rồi giục ngựa tới gần.
Ai ngờ, nàng mới nhích lên một chút thì tốp người của tiêu cục kia đã cảnh giác nhìn nàng.
Tô Oanh cười nói: "Đại ca làm nghề gì, sao ta thấy lô hàng này nặng mùi quá thể?"
Râu quai nón vừa mở miệng nghe vậy nhìn thoáng qua Tô Oanh, mặc dù thấy nàng mặc thanh sam, thân hình gầy gò nhỏ nhắn nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác: "Tiểu tử, không có việc gì thì đừng tọc mạch."
Tô Oanh nói: "Nếu là gia súc, ta có thể mua một ít để giảm bớt tổn thất cho đại ca."
Vận chuyển trắng trợn như vậy tất nhiên không phải là thịt người. Nhìn máu nhỏ dọc đường, Tô Oanh đoán, khả năng trong xe ngựa chứa thịt sống tương đối đáng tin.
Râu quai nón nghe Tô Oanh nói vậy thì trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ: "Bên trong là thứ gì cũng không biết mà ngươi đã muốn mua?"
"Chỉ là thịt thôi, nếu đại ca chịu bán thì ta sẽ mua."
Tô Oánh đoán đúng, những chiếc xe này quả nhiên chất đầy thịt sống.