Nữ tử chớp chớp mắt, vẻ mặt vô hại: "Nhưng nghe khẩu âm của tỷ tỷ không giống người Nam quốc."
"Bởi vì mẫu thân là người Sở quốc nên nói chuyện mang chút khẩu âm Sở quốc."
Nữ tử nhìn Tô Oanh, nhất thời khó mà phân biệt đâu là thật đâu là giả.
"Không cần thăm dò ta, ta cho ngươi một khắc suy nghĩ, ngươi có thể không nói thật với ta, ta cũng có thể trực tiếp giao ngươi cho quan binh Tấn quốc."
Nữ tử nhíu mày như đang giãy giụa, Tô Oanh cũng không sốt ruột, lấy điểm tâm trong bao ra thảnh thơi ăn.
Nhác thấy một khắc đồng hồ sắp hết, nữ tử đột nhiên nói: "Ta là gian tế, ta đến từ Nam quốc, trong quá trình thăm dò cơ mật của Tấn quốc thì bị người phát hiện điều tra, ta không biết công tử rốt cuộc là ai, nhưng chúng ta không oán không cừu, kính xin công tử tha ta một lần."
Trong mỗi một câu nói của nữ tử, Tô Oanh luôn nhìn vào mắt nàng ta, nàng ta không hề có bất kỳ sự dao động nào, chứng minh toàn là lời thật lòng.
Nhưng dù là nói thật, cũng không nhất định là thật.
Có một kiểu nói dối là nói thật nhưng có lựa chọn thông tin, né hết những điểm quan trọng, bằng cách này, nội dung mà người đó tổng kết ra chưa chắc đã là sự thật.
Người này là gian tế, có thể là đến từ Nam quốc thật, nhưng nàng ta chưa chắc đã là người Nam quốc, nàng ta bị phát hiện khi đang thăm dò cơ mật nhưng lại không nói mình có đào ra được cơ mật nào của Tấn quốc không.
"Ta tin lời ngươi nói là thật."
Nữ tử không ngờ Tô Oanh sẽ dễ dàng tin lời mình như vậy, nàng ta còn tưởng phải tốn thêm nước bọt để thuyết phục nữa, nhưng lời nói kế tiếp của Tô Oanh lại khiến trái tim nàng ta hoàn toàn chìm xuống đáy cốc.
"Cho nên, ngươi điều tra được cơ mật gì của Tấn quốc, ngươi là người nước nào? Làm việc cho ai?"
Nữ tử sửng sốt, nàng ta còn tưởng Tô Oanh rất dễ lừa!
Tô Oanh ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, chậm rãi đi tới lục soát người nàng ta.
Nữ tử không hề hoảng sợ khi thấy Tô Oang muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người mình.
Tô Oanh nhìn nàng ta một cái, động tác trên tay không ngừng, mãi đến khi nàng đưa tay cởi giày của nàng ta ra, đáy mắt nữ tử mới thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn.
"Ta trộm được bản đồ bố trận biên giới Tấn quốc."
Tô Oanh hơi khựng lại, dứt khoát cởi giày nàng ta ra xem.
Nữ tử càng nóng nảy: "Ta là người Sở! Nếu công tử có thể giúp ta trở về Sở quốc, Sở quốc nhất định sẽ trọng thưởng."
Đáy mắt Tô Oanh lộ ra một vẻ khác lạ nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng: "Sở quốc ở đâu, ngươi làm việc cho ai?"
"Đã là gian tế, đương nhiên là làm việc cho quốc gia."
Tô Anh cầm giày lên lắc lắc, phát hiện bên trong có một cái chìa khóa.
Khoảnh khắc chìa khóa bị móc ra, sắc mặt nữ tử hoàn toàn thay đổi: "Những điều ta nói đều là sự thật, công tử cũng là người Sở quốc, nếu công tử giao ta ra sẽ chỉ làm hỏng việc của quốc gia."
Tô Oanh đảo mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "Bản đồ bố trận ở đâu rồi?"
Nữ tử mím môi: "Ta còn không biết thân phận công tử, dù chết cũng tuyệt đối không giao đồ ra."
"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh được ngươi là người do Sở quốc phái tới?"
"Không có, thân phận gian tế không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngoại trừ quan trên, căn bản không ai biết thân phận của chúng ta."
"Thế thì tốt, ta muốn ngươi truyền một tin cho tổ chức của ngươi, nói hoàng hậu nương nương của Sở quốc còn sống, nàng đang ở biên cảnh hai nước Sở Tấn, bảo họ lập tức báo tin cho Hoàng thượng."
Nữ tử kinh ngạc nhìn Tô Oanh, nàng ta luôn làm việc ở Tấn quốc, không biết trong nước đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng hậu nương nương không phải đợi ở hậu cung, sao lại chạy đến biên giới Sở quốc và Tấn quốc?
Còn nữa, nam nhân trước mặt vì sao muốn nàng ta gửi đi một tin như vậy? Nếu có bẫy rập...