Nam nhân nghe vậy nói: "Ngươi luôn ở nước Tấn nên chưa biết chuyện xảy ra gần đây ở nước Sở, Hoàng hậu nương nương vì cứu con dân trăm họ Thương Châu, một mình chặn lỗ hổng trên đập nước Thương Châu, người lại bị nước lũ cuốn trôi, nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu phát tang cho Hoàng hậu nương nương, khẳng định rằng nương nương nhất định vẫn còn sống, thậm chí còn phái vô số đội ngũ đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Hoàng hậu nương nương."
Nghe vậy, Chu Khinh khiếp sợ không thôi, nàng ta không ngờ khoảng thời gian nước Sở lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Người bị lũ cuốn còn có thể sống sao?
Chu Khinh cảm thấy, tuyệt đối không thể còn sống, nếu Hoàng hậu nương nương đã chết, người nam nhân kia lại để nàng ta truyền tin tức như vậy cho Hoàng thượng, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội mưu hại Hoàng thượng.
Lần này, Chu Khinh kết luận Tô Oanh nhất định là kẻ địch của nàng ta.
"Hiện giờ bản đồ phòng ngự rơi vào trong tay hắn ta, còn chưa biết hắn ta sẽ dùng nó để làm gì, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp lấy lại bản đồ phòng ngự, còn nữa, ngươi lập tức truyền tin, nói tin tức trước đó ta truyền đi là bị uy hiếp viết ra, ta vốn không có được tin tức của Hoàng hậu nương nương."
Nam nhân nghe vậy gật đầu nói: "Được, ta đã biết."
Chu Khinh siết chặt nắm đấm,"Bất luận thế nào, chúng ta quyết không thể hại Hoàng thượng."
Nam nhân viết thư xong, đang chuẩn bị dùng bồ câu đưa thư, cửa phòng mở ra, hắn ta giật mình lùi lại.
"Ngươi là người phương nào!"
Chu Khinh giật mình, vội quay đầu lại thì thấy Tô Oanh đang nghiêng người dựa vào cửa.
Chạm mắt họ, nàng mới chậm rãi đứng thẳng lên, nói: "Nói xong?"
Sắc mặt hai người đều thay đổi, vừa rồi bọn họ không hề nhận ra Tô Oanh ở ngoài cửa, nàng đã ở bên ngoài bao lâu, đã nghe được bao nhiêu?
Mặt Chu Khinh tái nhợt,"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vừa rồi Tô Oanh ở ngoài cửa đã nghe hết mọi chuyện, cũng chắc chắn về thân phận của hai người, bọn họ làm việc cho Tiêu Tẫn không sai, có điều tạm thời nàng không định tiết lộ thân phận của mình, dù sao thì, bọn họ cũng sẽ không tin.
"Không phải địch của các ngươi."
Dây thần kinh của cả hai người đều căng thẳng, dù mục đích của Tô Oanh là gì, nàng cũng đã biết quá nhiều, hôm nay không nàng chết thì chính là bọn họ chết!
Chu Khinh chộp lấy chiếc ghế, ném về phía Tô Oanh.
Nhưng nàng ta vừa động, đã thấy Tô Oanh giơ tay lên búng một cái, một lát sau, toàn thân nàng đau đớn ngã xuống đất.
"A!"
Ánh mắt Tô Oanh chuyển đến trên người nam nhân, chuyện xảy ra với Chu Khinh khiến hắn ta sửng sốt trong chốc lát, hắn ta rút kiếm tiến lên đối chiến với Tô Oanh, nhưng hắn không phải đối thủ của Tô Oanh.
Sau mấy chục chiêu, nam nhân liền bị Tô Oanh ném vào trong sân.
Nam nhân bò dậy định chạy, trực tiếp bị kim gây mê của Tô Oanh đánh gục.
Tô Oanh búng tay, Chu Khinh cảm thấy cơn đau khắp cơ thể dần dần rút đi.
Nàng ta nằm xụi lơ trên đất, giờ đã hiểu vì sao Tô Oanh lại yên tâm đến mức không trói nàng ta lại, thì ra nàng đã đã sớm hạ thuốc trên người mình, nàng đoán chừng nàng ta vốn không thể trốn thoát.
Tô Oanh nhấc hai người lên ghế trói lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
"Đây chính là phương thức mà các người thường dùng liên lạc?"
Chu Khinh hung ác trừng mắt nhìn Tô Oanh,"Muốn chém muốn giết cứ việc!"
Tô Oanh cười nhạo,"Giết ngươi quá dễ dàng." Vừa nói, nàng vừa đi ra khỏi nhà, đi đến hậu viện, nàng phát hiện trong phòng phía sau có nuôi mấy con bồ câu, hẳn là bồ câu đưa thư.
Ở trong thư phòng một gian phòng, nàng phát hiện một ngăn mật, trong ngăn mật, nàng tìm thấy thư từ giữa họ và nước Sở khi bọn họ hành động ở nước Tấn, bọn họ đúng là đang làm gián điệp ở nước Tấn, hơn nữa, bọn họ vẫn luôn là người của Tiêu Tẫn, mà không phải là người của hoàng thất nước Sở, sau khi Tiêu Tẫn lên ngôi, bọn họ mới trở thành gián điệp của hoàng thất nước Sở.