Tô Oanh cất thư lại: "Ta cất những lá thư này trước, chờ sau khi quay về Sở quốc sau thì ta sẽ giao cho hoàng thượng."
"Được."
Ánh nắng vàng ló dạng, trời đã sáng.
Sau khi Tô Oanh thay váy áo của Chu Khinh thì rời khỏi sân.
Chu Khinh lo lắng cho Tô Oanh, nên sau khi Tô Oanh rời đi thì vẫn luôn ngồi canh ở ngoài nha môn ở thành phố gần biên giới, thành phố gần biên giới thuộc phạm vi quản lý của thủ thành, những quan binh bắt được ai thì cũng sẽ đưa người vào trong phủ đại lao của thủ thành trước.
Ngồi xổm đến ngày thứ ba thì Chu Khinh nhìn thấy quan binh áp "Nàng" vào thành thủ phủ.
Chu Khinh thấy Tô Oanh bị mang vào thành thủ phủ thì trái tim treo lên cao.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Oanh bị bắt thì cửa lớn của quan khẩu mở ra, những bá tánh đã chờ ở cửa lớn từ trước nhanh chóng xếp hàng để xuất quan.
Khi xếp hàng đến lượt Chu Khinh thì nàng lấy thông quan văn điệp đã được chuẩn bị từ trước ra, quan binh cũng không có nghi ngờ, kiểm tra xong thì để cho người rời đi.
Trong nháy mắt, khi bước ra khỏi quan khẩu của Tấn Quốc, Chu Khinh quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn rồi thúc ngựa rời đi.
Khoảng cách giữa biên giới của Tấn Quốc và biên giới của Sở quốc không gần cũng không xa, Chu Khinh dựa theo chỉ dẫn của Tô Oanh, sau khi rời khỏi thành thì lập tức lên đường, sau vài ngày liên tục thúc ngựa chạy thì cũng thấy được quan khẩu của Sở quốc.
Ngoài quan khẩu có một quán trọ, Chu Khinh lấy ra quan bài rồi ở quán trọ chờ Tô Oanh đến.
Vốn nàng ta còn tưởng rằng sẽ cần mấy ngày, nhưng nàng ta không ngờ rằng nàng ta vừa tới quán trọ được ba ngày thì Tô Oanh đã đến.
Chu Khinh đứng ở trên lầu hai của trạm dịch thấy Tô Oanh đi vào thì vui vẻ không thôi, nhưng trên mặt nàng ta không hề thay đổi, sau khi xác định được Tô Oanh ở phòng nào thì nàng ta lại xoay người quay về trong phòng.
Mãi cho đến khi trời đã khuya thì nàng ta mới lặng lẽ đi tới gõ cửa phòng của Tô Oanh.
Một lát sau, trong vòng vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Oanh.
Chu Khinh đẩy cửa ra đi vào, sau khi đóng cửa phòng lại thì cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được mà nở nụ cười: "Sao công tử lại nhanh như vậy được vậy? Công tử có bị thương không?"
Tô Oanh ngồi ở trên ghế ăn thịt khô, nghe vậy thì nhìn vào khoảng không, nói: "Không sao."
"Không sao là tốt rồi." Chu Khinh thật sự vui vẻ, còn vui vẻ hơn việc bản thân chạy thoát khỏi Tấn Quốc thành công.
Tô Oanh thật sự không sao, sau khi nàng bị quan binh của Tấn Quốc bắt thì lập tức dùng thuốc để giả bệnh, trước khi lấy được bản đồ phòng thủ thì quan binh của Tấn Quốc không thể để nàng chết được nên lập tức tìm đại phu tới trị liệu cho nàng.
Trong lúc Tô Oanh đang "Hôn mê" thì nghe được quan sai nói chuyện, sau khi xác định được quan khẩu đã mở thì nàng lập tức biến mất trong phủ thành thủ ở biên giới ngay trong đêm đó, quá trình vẫn coi như là thuận lợi, chỉ cần tốc độ rời đi của nàng nhanh thì, những người đó không thể bắt được nàng.
"Chờ qua hừng đông thì chúng ta sẽ vào quan."
"Được."
Sau khi xác định rằng Tô Oanh không sao thì Chu Khinh lại quay về phòng mình.
Tô Oanh cũng nằm xuống giường, không biết có phải do sắp quay về Sở Quốc hay không mà nàng lại mất ngủ.
Nàng nhìn trần nhà quét vôi trắng và thở dài, nỗi khao khát tích lũy sâu trong lòng bùng phát trong đêm khuya tĩnh lặng.
Từ trong miệng của Chu Khinh, nàng biết được rằng trong khoảng thời gian nàng biến mất, Tiêu Tẫn vẫn luôn phái người tìm kiếm ở chỗ nàng rơi xuống, vậy mà hắn lại cố chấp, cho rằng mình không có chết.
Tô Oanh từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ của Tiêu Tẫn dần dần hiện lên rõ ràng hơn ở trong đầu, lúc ấy, khi rơi từ đập nước xuống thì tình hình cực kì nguy hiểm, nếu không phải khi đó nàng kịp thời vào không gian tránh nạn thì chắc chắn là nàng đã chết rồi.