Tô Oanh vỗ vai nàng ta an ủi, bảo nàng ta đừng tự trách mình: "Điều kiện tiên quyết để cứu người khác là bảo vệ bản thân tốt trước, đừng tự trách mình."
"Các ngươi ở lại đây, ta đi qua nhìn xem."
Chu Khinh ôm đứa nhỏ gật đầu.
Động tĩnh ở đây đã thu hút rất nhiều người đến xem, nhưng lại có rất ít người đi dập lửa, không phải mọi người đều thờ ơ, không quan tâm đến sự sống chết của người khác, mà bây giờ là lúc thiếu nước, bình thường uống nước cũng khó, vậy còn ai có thể dập lửa cho họ?
"Dùng đất và tro để dập lửa. Mọi người di chuyển đi. Thời tiết lúc này quá hanh khô. Nếu lửa không được dập tắt kịp thời, khi gió thổi tia lửa có thể rơi sang các nhà khác. Khi đám cháy bùng phát ra ngoài, không ai có thể trốn thoát." Tô Oanh lấy loa ra và hét lên với đám người vây xem.
Không có nước để dập lửa thì dùng thứ khác, ít nhất là chặn nguồn lửa càng nhanh càng tốt.
Những người đó nghe những gì Tô Oanh nói đều lo lắng, nếu lửa lan sang những nơi khác thì cửa hàng, nhà cửa của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Tô Oanh tiến vào không gian, lấy bình chữa cháy bằng đá khô lao vào quán trọ mạnh mẽ phun, ánh lửa trên bầu trời tương phản rõ rệt với bột chữa cháy màu trắng trong không khí.
Ánh lửa chiếu sáng quần áo bảo hộ trên người Tô Oanh, xung quanh ngọn lửa màu vàng rực là người dân chạy đến dập lửa, có người dùng chổi dập lửa, có người lấy tro bụi để dập... Chỉ cần có thể nghĩ tới cái gì thì dùng cái đó.
Tô Oanh hết lần này đến lần khác tránh khỏi đám đông, tiến vào không gian, lấy bình cứu hỏa phun vào đám cháy, mãi đến khi bầu trời có ánh mặt trời, đám cháy mới được dập tắt.
Mọi người mệt mỏi ngã xuống đất, nhìn đống đổ nát được ánh sáng vàng chiếu sáng.
Khi ngọn lửa sắp được dập tắt, Tô Oanh đã tháo mặt nạ và quần áo bảo hộ ra.
Toàn bộ quán trọ đều được làm bằng gỗ, ngay cả sân sau cũng không thoát khỏi, mọi thứ đều bị đốt thành tro.
Lý chưởng quầy nhìn thấy tâm huyết nửa cuộc đời của mình đã bị đốt sạch, tuyệt vọng quỳ xuống đất khóc.
Các quan phủ lúc này mới từ từ đến muộn.
"Chuyện gì vậy? Đang tốt đẹp sao có thể bốc cháy được?" Quan sai đứng đầu đứng trước quán trọ đổ nát, vẻ mặt trách móc.
Lý chưởng quầy thấy quan sai đến đây, loạng choạng đứng dậy, tuy nhiên vì quá buồn bã nên hắn ta không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể quỳ dưới đất và nghẹn ngào trong tuyệt vọng."Quan gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thảo dân. Đây rõ ràng là có người có ý phóng hỏa, ngoại trừ vài ngọn đèn dầu trong phòng trọ và tiền sảnh, các khu vực khác của quán trọ đêm qua không có ngọn lửa nào. Nhưng đêm qua quán trọ đã bị phóng hỏa từ sân sau, cầu xin các quan gia cho thảo dân một công đạo."
Sau khi nghe xong, quan sai này nói: "Làm sao mà ngươi biết có người cố tình phóng hỏa mà không có bằng chứng. Thời tiết bây giờ đã hanh khô rồi. Rõ ràng là do sự bất cẩn của các ngươi khi dùng lửa đã gây ra thảm họa hỏa hoạn. Biết bao người chết trong vụ cháy. Người đâu, bắt người này đưa đến cho quan phủ đại nhân định đoạt!"
Quan sai không nói một lời bắt Lý chưởng quầy.
Lý chưởng quầy đã mất đi quán trọ mà mình đã dày công làm việc nửa đời người, bây giờ quan sai bắt người bừa bãi, hắn ta cũng tức giận: "Quán trọ của ta bị đốt, ta đã làm sai cái gì các người còn muốn bắt ta. Các ngươi đến đây cũng không phải cứu người hay tìm ra nguyên nhân vụ cháy. Tại sao lại bắt ta? Ta nghĩ các ngươi rõ ràng chỉ muốn che đậy hung phạm thực sự!"
Quan sai vừa nghe đã tiến lên đánh một bạt tai: "Tên điêu dân như ngươi hay lăm, ngươi đã hại chết nhiều người như vậy mà còn dám nói xấu đến đầu các quan sai. Tại sao còn đứng đó, mau chóng đưa người đi."