Tuy không nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể cứu nhiều nạn dân từ bờ vực cái chết trở về.
Sau khi dặn dò kỹ càng chuyện bên này, có hộ vệ tiến lên gõ cửa.
Vừa rồi quan binh thủ thành nghe có tiếng động ngoài cửa, bọn họ cũng không ra ngoài kiểm tra, sau khi nghe thấy có người gõ cửa thì mới mở cửa nhỏ đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Oanh với khí thế bất phàm đứng trên xe ngựa thì cũng rất ngờ vực.
"Các ngươi là ai?"
"To gan, thấy Hoàng hậu nương nương còn không mau quỳ xuống hành lễ." Hộ vệ trầm giọng quát lớn.
Quan binh khiếp sợ nhìn thoáng qua Tô Oanh, Hoàng hậu nương nương, sao Hoàng hậu nương nương lại đến chỗ bọn họ? Trước đây nghe người trong quan phủ nói rằng Hoàng hậu đã rơi xuống dòng thác, chết đuối mấy tháng trước rồi mà?
Bây giờ lại có Hoàng hậu đến Lạc Thành, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng giả mạo Hoàng hậu chính là trọng tội, vào thời điểm quan trọng này ai lại không có đầu óc như thế?
Nhất thời quan binh cũng không quyết định được, nháy mắt với người đứng sau, ra hiệu cho người này nhanh chóng đến quan phủ báo cáo tình hình cho Ngụy đại nhân.
Quan binh vẫn cảm thấy người trước mặt rất có thể là giả mạo: "Nói là Hoàng hậu, các ngươi có cái gì chứng minh thân phận của mình không?"
Hộ vệ từ trên người lấy ra phượng bài của Tô Oanh.
Quan binh không có khả năng phân biệt được phượng bài là thật hay giả, nhưng hình phượng hoàng lửa khắc trên khối kim bài kia khiến hắn ta cảm thấy đó là thật!
Đầu gối của quan binh mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Tô Oanh: "Nương nương thứ tội, tiểu nhân không biết nương nương giá lâm, xin nương nương đừng trách tội."
Tô Oanh từ trên cao nhìn xuống quan binh quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Mở cửa thành."
Bây giờ quan binh không thể xác định thân phận của Tô Oanh, do dự không biết có nên mở cửa không.
"Láo xược, Hoàng hậu nương nương mà các ngươi cũng dám ngăn ở ngoài thành!"
Quan binh bị dọa đến mức giật mình, cơ thể run rẩy nhanh chóng đứng lên mở cổng thành.
Bên kia, quan binh cũng đã đến quan phủ để báo cáo tình hình với Ngụy đại nhân.
Ngụy đại nhân nghe xong liền đứng thẳng dậy khỏi ghế: "Ngươi nói cái gì, Hoàng hậu nương nương tới đây?"
"Đúng vậy ạ, mang theo một đội người ngựa đến đây."
Ngụy đại nhân sửng sốt, một lát sau nở nụ cười châm chọc: "Khá lắm, tên lừa gạt này còn dám đến trước mặt bổn quan." Người bình thường không biết Hoàng hậu đã xuống địa ngục, một thủ thành như hắn ta sao có thể không biết?
Mặc dù Hoàng thượng vẫn phái người đi tìm nàng, nhưng sao có thể tìm được chứ, đừng nói là người sống, đến thi thể mà bọn họ cũng không vớt được. Bây giờ lại có người đến trước cửa nói nàng là Hoàng hậu, quả thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ!
"Bổn quan phải gặp vị 'Hoàng hậu' này, đi, đưa người đến gặp bổn quan."
"Vâng ạ."
Quan binh vừa rời đi, quản gia liền mở miệng hỏi: "Đại nhân, ngài nghĩ người này giả mạo Hoàng hậu là muốn làm cái gì?"
"Mặc kệ nàng ta làm gì, dám mạo phạm đến trên đầu bổn quan, bổn quan sẽ cho nàng ta biết sao hoa lại đỏ như vậy*!"
*sao hoa lại đỏ như vậy: đại khái nghĩa là sẽ cho biết tay.
Ngụy đại nhân vừa buông lời tàn nhẫn thì người hầu nói rằng phượng giá của Hoàng hậu đã đến ngoài cửa.
Ngụy đại nhân suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy bước ra ngoài, định diễn một vở kịch với kẻ giả mạo này.
Ngụy đại nhân mang theo tâm lý xem kịch hay bước ra khỏi cửa lớn.
"Hạ quan tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Ngụy đại nhân hơi ngước mắt, nhìn thấy một bóng người bước xuống xe ngựa, ánh mắt hắn ta nhìn thẳng đến đầu ngón chân, khi nhìn thấy đôi mắt phượng chìm trong biển sâu kia thì lông mày hắn ta giật giật mãnh liệt.
Tô Oanh chỉ nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, sâu kín mở lời: "Đứng lên đi."
Ngụy đại nhân theo bản năng đứng thẳng người lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tô Oanh, hắn ta theo phản xạ khom người ra vẻ phục tùng, đợi đến khi phản ứng lại, hắn ta không khỏi kinh ngạc, nàng chỉ là một nữ nhân giả mạo Hoàng hậu mà thôi, thế nhưng hắn ta lại cảm thấy sợ hãi?