Tiêu Tẫn khẽ nhếch môi, khóe mắt lạnh lùng nói: "Lập tức đưa ta đến khu an trí."
Ngụy Trung Minh nào dám phản bác: "Vâng, vâng, vâng."
"Lập tức truyền tin đến trong núi, kêu bọn hắn lập tức hộ tống Hoàng hậu xuống núi."
"Vâng, vâng."
Ngụy Trung Minh nhận định thân phận của Tiêu Tẫn không đơn giản nên không dám thất lễ. Hắn ta lần nữa leo lên ngựa, dẫn Tiêu Tẫn đi về phía ngoại thành, nơi các nạn dân của dịch bệnh được an trí.
Người bệnh mắc bệnh ngoài thành không thể an trí vào nội thành được. Ngụy Trọng Minh cho người tìm một khoảng đất trống rộng lớn, dựng một ít lều trại rồi đưa những người bệnh đã được chuẩn đoán chính xác bệnh vào ở đó.
Khu vực xung quanh khu an trí được rào kín, bên ngoài có quan binh trông coi, phòng trường hợp người bệnh trốn thoát.
Quan sai nhìn thấy Ngụy Trung Minh tới, vội vàng lấy khăn vải đưa cho Tiêu Tẫn che miệng mũi.
"Cứu mạng, mau cứu ta với, ta không muốn chết."
Bọn họ vừa đến nơi thì có một người bệnh chạy ra ngoài, giãy giụa định lao ra khỏi cửa nhưng nhanh chóng bị quan binh chặn lại.
"Thả ta ra, các người thả ta ra, ta không muốn đợi chết ở đây, ta muốn ra khỏi đây!"
Trên trán Ngụy Trung Minh toát mồ hôi lạnh: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đưa người vào, hắn ta đang mang mần bệnh đấy, các ngươi muốn hắn hại chết mọi người hay sao?"
Ngay khi quan sai chuẩn bị kéo người vào, một bóng người xanh nhạt từ trong lều đi ra.
Mặt nàng ấy được che kín bằng khăn vải, mái tóc đen được quấn bằng một mảnh vải mịn. Khi nàng ấy bước đi, góc váy di chuyển nhẹ theo bước đi như hoa sen nở tao nhã dưới chân. Nàng ấy đi đến chỗ người bệnh, không biết nói gì với người người bệnh đó mà sau khi nói xong, người bệnh bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đi theo quan sai về lều.
Sau khi người bị đưa đi, Chu Tưởng Dung quay đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn, ánh mắt chạm nhau, gật nhẹ đầu với hắn, sau đó đi tới trước mặt Ngụy Trung Minh dịu dàng cúi đầu.
"Tham kiến đại nhân."
Ngụy Trung Minh nhìn người trước mặt từ trên xuống, sau khi cố gắng lục tìm ký ức của mình, hắn ta khẳng định mình không quen biết nàng ấy.
"Đứng lên đi, ngươi là ai?"
Chu Tưởng Dung đứng lên, nàng ấy trả lời: "Bẩm đại nhân, tiểu nữ tên Chu Tưởng Dung, là đại phu đến chữa bệnh cho người bệnh."
Ngụy Trung Minh "Ồ" một tiếng: "Ngươi còn trẻ như vậy mà biết y thuật ư? Vừa rồi ngươi đã nói gì với người bệnh mà hắn lại ngoan ngoãn nghe lời thế?"
"Bẩm đại nhân, tiểu nữ chỉ nói với hắn rằng tiểu nữ có thể chữa khỏi bệnh cho hắn để hắn bình tĩnh lại."
Ngụy Trung Minh xém chút nữa cười thành tiếng, hắn ta cảm thấy nữ nhân này dù có muốn ra vẻ trước mặt hắn ta thì cũng đâu cần phải tới mức này: "Ngươi nói ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho hắn ư? Ngươi có biết hắn mắc bệnh gì không?"
Cặp mắt hạnh của Chu Tưởng Dung tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Bẩm đại nhân, tiểu nữ biết đây là bệnh dịch, nhưng tiểu nữ có thể chữa khỏi."
Ngụy Trung Minh cười lớn: "Ngươi học ở đâu mà khẩu khí lớn thế hả?"
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn khẽ động, ánh mắt nhìn vào Chu Tưởng Dung: "Ngươi nói ngươi có thể chữa khỏi bệnh dịch?"
Chu Tưởng Dung ngước mắt, nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Tẫn một chút rồi cúi đầu: "Đúng vậy, tiểu nữ đã phát hiện ra ổ bệnh của người bệnh, chỉ cần tiêu trừ ổ bệnh thì có thể dùng thuốc để chưa khỏi bệnh. Hôm qua, tiểu nữ đã trị bệnh cho người bệnh trong thành."