"Họ đã ở đây được vài ngày, bất cứ khi nào người bệnh có triệu chứng như thế này thì cái chết không còn xa nữa.
Bọn họ tới đây cũng đã mấy ngày, mỗi lần có bệnh nhân xuất hiện triệu chứng như vậy thì điều cách cái chết không xa.
Tiêu Tẫn quay mặt đi, hỏi: "Có ý gì?"
"Hồi bẩm vị đại nhân này, theo kinh nghiệm của lão phu, bất cứ khi nào người bệnh có triệu chứng như vậy thì đều không cứu nổi. Tâm mạch suy yếu nhanh chóng, trong vòng một khắc, người đó sẽ chết. Ngay cả Đại La thần tiên tại thế cũng không cứu nổi."
Lão đại phu vừa dứt lời, đứa trẻ trên mặt đất đột nhiên ho khan, mơ màng mở mắt.
Hai vị đại phu già trợn mắt kinh ngạc, họ bước tới trước chẩn mạch cho đứa trẻ, khi phát hiện mạch đập càng lúc càng mạnh, sự kinh ngạc trong mắt họ không thể che giấu được.
"Chuyện này, chuyện này sao có thể xảy ra cơ chứ!"
"Đúng vậy, rõ ràng, rõ ràng trước đây..."
"Vừa rồi là Chu tiểu thư đã cứu đứa bé này khỏi bệnh." Quan tài đi đưa tin đột nhiên nói.
Vẻ mặt hai vị đại phu già xấu hổ: "Điều này không thể... không thể nào..."
"Thật ra thì bản chất của căn bệnh này không khó chữa trị, chỉ cần chữa trị những chỗ tổn thương trong tâm mạch trước, bệnh này có thể coi như bệnh về đường tiêu hóa thông thường. Thuốc ta vừa cho cậu bé uống là thuốc chữa tâm mạch." Chu Tưởng Dung lấy trong người ra một viên thuốc màu đen.
Chu Tưởng Dung nói xong, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tiêu Tẫn, nàng ấy hào phóng nhìn lại không chút rụt rè.
Trong lòng Tiêu Tẫn kinh ngạc: "Ta cho ngươi hai ngày, ngươi có thể chữa khỏi hai người bệnh nặng không?"
Trong mắt Chu Tưởng Dung hiện lên một nụ cười tự tin, bộ y phục sáng màu của nàng ấy càng thêm chói mắt: "Có thể, chỉ cần người bệnh không mắc bệnh hiểm nghèo nào khác thì tiểu nữ nhất định có thể chữa khỏi bệnh dịch này cho người bệnh trong vòng hai ngày."
"Tốt, Ngụy đại nhân, ngươi phải phải giám sát việc này cho thật tốt."
Ngụy Trung Minh nhanh chóng trả lời: "Vâng, hạ quan sẽ luôn chú ý đến tình trạng của người bệnh."
Tiêu Tẫn khẽ gật đầu rồi quay người rời khỏi khu vực bố trí người bệnh.
Ngụy Trung Minh vui vẻ đi theo hắn: "Đại nhân, trời đã tối rồi, hay là người về thành trước nhé? Hạ quan đã cho người truyền tin đến trong núi rồi, chắc là không bao lâu nữa kẻ giả mạo sẽ bị mang về ngay thôi."
Tiêu Tẫn nhìn về phía ngọn núi, hơi nheo mắt lại: "Hiện tại bản quan muốn vào núi, dẫn đường."
Ngụy Trung Minh không còn cách nào khác đành phải cam chịu số phận dẫn đường.
Ngụy Trung Minh chỉ biết quan sai đã đưa Tô Oanh tới chân núi này, nhưng lại không biết chính xác bọn họ đã làm gì, cũng không rõ bọn họ đã đi hướng nào.
Mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh nắng màu cam chiếu sáng một vùng trời.
Ngụy Trung Minh nhìn dãy núi phía sau, khiêm tốn nói: "Đại nhân, trời cũng tối rồi, hay là ngày mai đại nhân lại đến được không? Ban đêm trong núi rất nguy hiểm, thật sự không nên vào núi lúc này."
Tiêu Tẫn nhìn vào dãy núi, trong lòng có cảm giác mãnh liệt rằng Tô Oanh cách hắn rất gần!
Tô Oanh trong núi đột nhiên cảm giác được gì đó, nàng giật mình tỉnh dậy.
Đập vào mắt nàng là bóng tối vô tận đến nỗi nàng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình. Sau khi đi bộ được một đoạn trong hang động, nàng tìm được một nơi để đặt chân, nghỉ ngơi một đêm trước rồi lại đi tiếp vậy.
Nàng bật ngọn đèn yếu ớt, chiếu sáng một mét xung quanh, Chu Khinh ngủ say bên cạnh nàng, tên quan sai gác đêm cũng ngủ thiếp đi.
Tô Oanh lấy ống nhòm ra nhìn chỗ có điểm sáng trắng, trước đó nhìn nàng còn tưởng rằng rất gần, nhưng không ngờ khi đi bộ lại xa như vậy.
Tô Oanh dùng nước rửa mặt, vừa đứng dậy thì nghe thấy xung quanh có tiếng động.
"Nương nương?"
Tô Oanh giẫm lên tảng đá nhẵn nhụi, đi tới: "Tỉnh rồi à?"