Sau khi Tô Oanh đẩy Chu Khinh ra sau, nàng ngay lập tức đưa thi thể quan sai vào không gian, mang về cho gia đình hắn ta an táng cho tử tế.
Cái chết đột ngột của quan sai khiến Chu Khinh lo lắng, nàng ta lo lắng phía trước sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại bị Tô Oanh vô tình cự tuyệt.
"Đi thôi, đừng trì hoãn thời gian nữa."
"Nương nương nhất định phải cẩn thận."
"Xuỵt."
Tô Oanh đột nhiên ra hiệu để Chu Khinh im lặng.
Chu Khinh vô thức ngậm miệng lại.
Rất nhanh, hai người đã nghe thấy tiếng vù vù bên tai, Chu Khinh kinh ngạc nói: "Là tiếng gió."
Gió càng to thì họ càng đến gần lối ra.
"Ừm, chắc hẳn là chúng ta sắp ra khỏi đây rồi."
Chu Khinh và Tô Oanh tiếp tục đi về phía trước, nhưng đột nhiên nàng ta bị trượt chân và rơi xuống nước.
"Ah!"
Tô Oanh nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại nhìn thì thấy Chu Khinh đã rơi xuống nước, nàng đưa tay định kéo nàng ta lên nhưng đã muộn. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Khinh chìm xuống nước.
Tô Oanh nghĩ tới việc Chu Khinh nói nàng ta không biết bơi nên đã nhảy xuống nước cứu người.
Vừa nhảy vào nước, Tô Oanh đã kinh ngạc mở mắt ra, mặt nước nhìn có vẻ tĩnh lặng nhưng dòng nước bên trong lại rất hỗn loạn.
May mắn là nàng đang xuôi theo dòng nước, nàng nhìn Chu Khinh và nhanh chóng bơi qua hướng đó. Tuy nhiên, dòng nước chảy quá nhanh, thân hình của Chu Khinh nhanh chóng bị cuốn vào dòng nước ngầm đang cuồn cuộn.
Sắc mặt Tô Oanh tối sầm, nàng nghiến răng tăng tốc, cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Khinh.
Tô Oanh kéo Chu Khinh ngoi lên khỏi mặt nước, nàng muốn lên bờ, nhưng dòng nước chảy quá nhanh, cơ thể họ lại bị cuốn trôi xuống.
Tô Oanh bóp cằm Chu Khinh, nâng mặt nàng ta lên khỏi mặt nước. Thấy nàng ta đã bất tỉnh, nàng chỉ có thể đưa nàng ta vào không gian để cấp cứu.
Tô Oanh dùng vải bịt mắt Chu Khinh, sau đó đưa nàng ta vào không gian để làm hồi sức tim phổi. Lúc Chu Khinh có vẻ sắp tỉnh lại, Tô Oanh nhanh chóng bế nàng ta trở lại trong nước.
Bị kích thích bởi dòng nước sông lạnh lẽo, Chu Khinh giật mình tỉnh dậy.
"Nương nương, nương nương?"
"Đừng nói chuyện, nâng cằm, thả lỏng cơ thể, ta sẽ dẫn ngươi đi."
Nghe được những lời này, trong lòng Chu Khinh cực kỳ ảo não. Nàng ta tự trách bản thân quá bất cẩn, hứa sẽ bảo vệ Hoàng hậu, nhưng cuối cùng lại để Hoàng hậu phải tới cứu nàng.
Nhưng nàng ta rất nghe lời. Sau khi làm theo lời Tô Oanh nói, nàng ta cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tô Oanh theo dòng nước đi xuống, cuối cùng phát hiện được một luồng sáng hiện ra rõ ràng trước mắt mình. Lần này nàng không cần ống nhòm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đó.
Tô Oanh đột nhiên nói: "Che mắt lại."
Chu Khinh theo bản năng làm theo sự chỉ dẫn, ngay sau một cái chớp mắt đó, một vòng sáng chói mắt ập tới.
Tô Oanh đeo kính nhìn ban đêm, không bị ảnh hưởng bởi nguồn sáng, sau khi đi ra ngoài, lối ra kia lại tạo thành một thác nước nhỏ, có điều cũng không cao lắm, cả hai cùng nhau rơi xuống làn nước chảy bên dưới.
Tô Oanh nín thở kéo Chu Khinh đến bờ, chắc chắn Chu Khinh không sao rồi, nàng mới ngã ngồi xuống bên cạnh lấy hơi.
"Nương nương không sao chứ?" Trong suốt quá trình Chu Khinh vẫn luôn được Tô Oanh đỡ nâng trên mặt nước, không tiêu hao quá nhiều sức lực, lên bờ nghỉ ngơi một chút là đã từ từ hồi phục lại.
Tô Oanh lau nước trên mặt, lắc đầu: "Không sao."