Tô Oanh nhìn Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn khẽ gật đầu với nàng, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Tô Oanh nhờ Ngụy Trung Minh mang bản đồ địa hình xung quanh Lạc Thành đến và nói cho hắn ta biết kế hoạch của mình.
Qua khảo sát thực địa của bổn cung, được biết có một hang động ở ven sông Nam Giang, hang động chứa đầy nước. Vị trí của hang động nằm ở đoạn sông Nam Giang nơi nước dâng lên khi lũ lụt. Nói cách khác, chỉ cần họ có thể lấy hang động này đóng vai trò là hút nước từ sông Nam Giang tràn vào trong mùa lũ, sau đó chuyển về Lạc Thành để dự trữ, nó không chỉ giảm bớt áp lực cho sông Nam Giang trong thời gian mùa lũ lụt mà còn tích trữ nước cho Lạc Thành để tưới tiêu cho các hộ dân.
Ngụy Trung Minh lắc đầu nói: "Không được đâu, nương nương."
"Tại sao không?"
"Dựa theo hoàng hậu nói, muốn từ trong núi đào ra sẽ tốn rất nhiều nhân lực và tài lực? Cái này, cái này nên tính toán cho kỹ."
"Tính toán cho kỹ, nếu thật sự có thể đào được, không chỉ giải quyết được tình trạng hạn hán hàng năm ở Lạc Thành mà còn cung cấp chỗ ở tốt cho những nạn nhân đang đổ về Lạc Thành." Tiêu Tẫn vừa nghe đã biết được ý định của Tô Oanh.
Nếu chắc chắn rằng nó có thể thực hiện được thì bây giờ là thời điểm tốt để đào.
Năm nay rất nhiều cánh đồng ruộng ở Lạc Thành không có thu hoạch, trong thời gian này người dân không có lương thực chỉ có thể chờ chết đói, nếu không bố trí hợp lý sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến địa phương ở đây, nếu giao việc cho họ làm lúc này, lại có thể kiếm được khẩu phần ăn cho gia đình, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý tham gia.
Việc đào kênh, mở núi vốn là công việc lâu dài, gian khổ và nặng nhọc, đòi hỏi nhiều nhân lực, đây chính là thời điểm thích hợp để thực hiện việc này.
Tuy nhiên, những bước đi cụ thể hơn của vấn đề này đòi hỏi quan viên ở Lạc Thành này có trách nhiệm tính toán chính xác để biết liệu có khả thi hay không.
Nguỵ Trung Minh nhìn thấy Tiêu Tẫn mở miệng thì im lặng, không hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy vị quan này của kinh thành hẳn là chực vị rất lớn, là người mà hắn ta không thể đắc tội.
Chu Tưởng Dung đứng sang một bên nhìn lướt qua khuôn mặt Tô Oánh, nhưng ánh mắt của nàng ta cũng không hề nhìn chằm chằm lâu, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt nàng ta lại quay lại nhìn Tiêu Tẫn, rõ ràng hắn có khuôn mặt bình thường rất phổ thông nhưng khí chất lại bất phàm, nàng ta cảm thấy người đàn ông này nhất định không đơn giản.
Nàng ta cố gắng hết sức để giảm thiểu sự tồn tại của mình lại, cho đến khi Ngụy Trung Minh ngước lên và phát hiện nàng ta vẫn còn ở đó.
"Nương nương, sau khi nương nương rời thành không lâu, trong thành bùng phát một trận ôn dịch, nhưng mà ngài yên tâm, bây giờ bệnh dịch đã được vị Chu cô nương này chữa khỏi."
Chu Tưởng Dung nghe Ngụy Trung Minh nhắc đến mình, sau đó nàng ta chậm rãi đi đến trước mặt Tô Oanh cúi đầu nói: "Tiểu nữ tham kiến hoàng hậu nương nương."
Tô Oanh đi vào thư phòng đã chú ý tới Chu Tưởng Dung, nàng cũng không mở miệng đuổi người đi, bởi vì nàng biết người khác nghe được lời nói của họ cũng không sao.
Hiện tại Chu Tưởng Dung đi đến một nơi sáng sủa, Tô Oanh có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, lông mày nàng nhíu lại thành chữ 'xuyên'
Nàng dường như đã nhìn thấy nàng ta ở đâu đó rồi, nhưng ký ức có thể quá mơ hồ, nhất thời nàng không thể nhớ ra.
Nhưng lời Ngụy Trung Minh nói thực sự làm nàng ngạc nhiên, một trận dịch bùng phát và được chữa khỏi nhanh như vậy?
Từ xưa đến nay, dù là bệnh nhẹ nhất cũng có thể kéo dài vài tháng hoặc hơn nửa năm, tính thời gian nàng rời đi cũng chưa đến nửa tháng, như vậy không phải là quá nhanh sao?
"Bệnh dịch gì, chữa khỏi hết rồi?"
Ngụy Trung Minh nói: "Đúng vậy nương nương, vi thần đã gặp rất nhiều đại phu, xác nhận người bệnh thật sự đã khỏi bệnh."