Ngày hôm qua Tô Oanh còn chưa kịp nhắc tới chuyện này với hắn, hắn hiện tại đã là vua một nước, sao có thể rời xa kinh lâu như vậy?
"Trước tiên hãy nói cho ta biết, chàng rời kinh bằng cách nào?"
Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng, đặt lên môi, hắn muốn hôn nàng một cái, nhưng lại ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng, vẻ mặt hắn hơi khựng lại, nàng đi đào xác vào buổi chiều...
Tiêu Cẩn im lặng đưa tay đặt lên môi mình:"Giả vờ bị bệnh."
"Chàng xác định người ở Lạc thành là ta, không phải người khác giăng bẫy sao?"
Đôi đồng tử đen láy của Tiêu Tẫn đều ánh lên vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ của nàng: "Ngụy Trung Minh ở trong thư truyền tin đến kinh đã miêu tả chi tiết về nàng. Đối với nàng có oán khí rất sâu, mọi chi tiết miêu tả đều rất giống với nàng, lúc đó ta cảm giác được chính là nàng, Oanh Oanh, ta biết nàng đã trở lại"
Tô Oanh vẫn không biết Ngụy Trung Minh vẫn đang rình mò sau lưng mình.
Nàng chế nhạo: "Lão già này muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ta sao? Ta sẽ vặn đầu hắn ta thành một quả bóng để đá."
Là một quan địa phương, Ngụy Trung Minh đáng phải chết vì những gì mình đã làm, nhưng chính những suy nghĩ mờ ám của hắn ta đã khiến hắn tìm được Tô Oanh. Vì điều này, Tiêu Tẫn quyết định cho Ngụy Trung Minh một cơ hội sống. chỉ là so với sống thì chết còn thống khoái hơn.
"Sau khi rơi xuống đập nước, nàng rốt cuộc đã đi đâu?" Giọng nói của Tiêu Tẫn khàn khàn, trái tim hắn run rẩy không thể giải thích được sau khi hỏi câu hỏi này, nó khiến hắn nhớ đến việc mình ngày đêm đau đớn như thế nào khi nhớ nhung Tô Oanh.
Tô Oanh biết hắn nhất định sẽ hỏi, nàng cũng đã suy nghĩ kỹ lời giải thích của mình: "Đúng là lúc đó ta thoát chết trong gang tấc, suýt chút nữa ta tưởng mình sẽ chết, nhưng sau đó tỉnh dậy treo trên một cây gỗ, bởi vì dòng nước chảy siết nên ta không dám cố sức bơi vào bờ nên bị cuốn đi rất xa, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể trở về nước Sở."
Chỉ thuật lại vài câu đầy vẻ bình tĩnh, Tiêu Tẫn có thể tưởng tượng ra được lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Nhưng hắn vẫn muốn biết nàng ở đâu và nàng đã trải qua những gì trong vài tháng nàng biến mất.
"Nàng đã đi đâu vậy? Tại sao không truyền tin cho ta?" Giọng nói trầm thấp của hắn có chút nghẹn ngào.
Tô Oanh tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng tựa vào vòng tay hắn để xoa dịu nỗi sợ hãi của hắn.
"Trên đường ta bắt được một chiếc thuyền gỗ nhỏ, bị trôi đến cảng biển rồi dạt bờ biển. Sau đó, ta được ngư dân trên đảo cứu sống. Sau đó, ta ở trên đảo chờ đợi thuyền lớn đến thì mới có thể cập bờ nước Tấn "
"Sau khi rời khỏi nước Sở, ta cũng nghĩ đến việc truyền tin cho chàng, nhưng chưa tìm được đường dây phù hợp, lại sợ có người muốn lấy trộm thư nên tạm thời từ bỏ."
Tiêu Tẫn nắm tay nàng, cùng nàng đan tay nói "Trước khi nàng trở về, có tin tức truyền đến bên ngoài cung, nói có tin tức về nàng. Sau khi trở về nước Sở, nàng có gặp qua ai không?"
Tô Oanh lắc đầu, cho đến khi muốn tiết lộ thân phận, nàng chưa bao giờ cởi bỏ lớp ngụy trang, ngay cả những người biết nàng cũng không thể biết danh tính của nàng thông qua việc cải trang, nên nàng chắc chắn không có ai biết danh tính của mình trước khi đến Lạc Thành.
"Không có, tuyệt đối không có."
Tô Oanh cau mày nói: "Có người muốn lợi dụng hành tung của ta để lừa gạt chàng."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ, chúng ta đã phái người đi điều tra xem rốt cuộc là ai, nhưng đối phương rất thông minh, làm chuyện rất bí mật, không để lại manh mối."
Nghe vậy, Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn nên trở về kinh càng sớm càng tốt.
"Chàng về kinh trước đi, ta sẽ đợi công bộ đến đón người."
Tiêu Tẫn không chút suy nghĩ từ chối: "Không được, chúng ta phải đi cùng nhau."