[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 957 - Chương 959: Quà Tặng Của Ta Đâu (2)

 Chương 959: Quà Tặng Của Ta Đâu (2) Chương 959: Quà Tặng Của Ta Đâu (2) Chương 959: Quà Tặng Của Ta Đâu (2)

Hai đứa nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nói: "Nương cho chúng con đồ tốt gì thế?"

"Lát nữa các con sẽ biết, các con để phụ thân đứng lên trước đã."

Tiêu Tẫn buông tay ra đứng dậy, không gọi người vào hầu hạ mà lấy long bào ở bên cạnh mặc vào. Tô Oanh dẫn theo hai con ngồi bên cạnh cười nói.

Tiêu Tẫn nghe ba người nói chuyện, mặt mày cũng vui vẻ.

"Nương, Hạ đại thúc biết hôm nay nương trở về nên đã chuẩn bị rất nhiều món ngon từ sớm để cho nương ăn. Lát nữa nương ăn nhiều vào nhé." Đại Bảo sáng sớm còn đặc biệt chạy đến phòng ăn, cậu bé muốn xem ngự phòng có chuẩn bị tốt những món nương thích ăn không. Hại đại thúc không làm cậu bé thất vọng.

Tô Oanh rất nhớ tay nghề của Hạ đại thúc, hận không thể ăn một miếng lớn.

"Phải ăn nhiều, ăn ít là không tôn trọng Hạ đại thúc."

"Nương, lần này nương trở về sẽ không đi phải không? Người lần này ra ngoài lâu quá, lâu đến mức Linh nhi không biết đã qua bao nhiêu ngày."

Không phải không biết đã qua bao lâu mà không dám tính, không dám đếm, sợ sau ngày dài rất dài đó Tô Oanh vẫn không trở về.

Tô Oanh âu yếm vuốt ve mặt của hai con, mắt Linh nhi to, trong trẻo khác trước. Đứa con hay làm nũng của nàng đã lớn rồi.

Hiện tại, mặc dù đôi mắt khi cười của Đại Bảo vẫn như đứa trẻ nhưng hành động của cậu bé vô hình khác với trước đây.

Dù sao vẫn phải nhanh trưởng thành, Tô Oanh không biết như vậy tốt hay xấu nhưng cố gắng hết sức để lưu lại trong lòng sự mềm không ai phá hủy được.

Tô Oanh ôm lấy bọn họ, hôn lên mặt bọn chúng: "Thời gian tới, nương sẽ ở bên các con, cùng các con lớn lên, không có gì bất chắc sẽ không rời xa."

Được Tô Oanh hứa hẹn nên hai đứa nhóc vui vẻ nhào vào người Tô Oanh.

"Không phải muốn đi xem quà nương tặng cho các con sao?" Tiêu Tẫn đi đến bên cạnh bọn họ, bế hai đứa lên trên tay.

"Muốn đi xem quà tặng."

Kể từ khi Tô Oanh gặp chuyện không may truyền vào cung, hai đứa nhóc kia đã từ lâu không còn hoạt bát.

Hai con chó sói nhỏ mà Tô Oanh mang về được để ở ao sau hoa viên.

Hai đứa nhóc thấy chó sói nhỏ trong ao thì vui vẻ hét lớn.

"Là chó sói nhỏ, nương, đây là quà nương tặng cho chúng con sao?" Hai đứa nhỏ vui vẻ rời khỏi tay Tiêu Tẫn.

Tuy Đại Bảo bình tĩnh hơn nhưng đôi mắt to tràn ngập vui vẻ.

"Đi tới đó, xem con nào có duyên với các con."

Tô Oanh ra hiệu cho cấm quân mở cửa ra.

Tiếp xúc với sói nhưng hai đứa nhỏ không hề sợ hãi mà ngược lại sói nhỏ có hơi sợ hãi bọn họ, không dám đi tới.

Tô Oanh lấy thịt đưa cho mấy đứa để bọn họ có thể cho chó soi con ăn.

Ban đầu, chó sói con còn đề phòng nhưng dần dần bị hương thịt hấp dẫn nên thử đi tới gần.

"Ăn đi, ăn thịt trong tay ta nè." Nhị Bảo vui vè ép giọng xuống, nhìn thấy chó sói nhỏ ăn thì rất vui vẻ.

Con sói nhỏ còn lại cảnh giác hơn, thấy bạn mình ăn mới từ từ tiến đến trước mặt Đại Bảo, ăn thịt trong tay cậu bé.

Đại Bảo thử vươn tay nhỏ của mình ra sờ đầu chó sói nhỏ: "Nương, chúng nó có tên chưa thế?"

"Không, chờ các con tự mình đặt cho chúng."

"Ánh mắt nó giống như hạnh nhân, kêu nó là Bụi bụi đi." Vẻ mặt Đại Bảo nghiêm túc nói.

Tô Oanh: "..." Hai người này, trong đó có liên hệ quan trọng nào sao?

"Gọi nó là Bạch Bạch đi. Nó có một chân màu trắng. Nương thấy có được không?"

"Được, mấy đứa muốn gọi gì thì gọi. Sau này để cho chúng nó đi theo các con."

"Được được, muốn dẫn nó về phòng quá!"

"Đưa chúng nó về sân nhỏ để chúng nó quen thuộc hoàn cảnh, chờ tới khi quen rồi thì hẵng đưa vào nhà."

"Vâng."

Tô Oanh cầm một vài thuốc đuổi côn trùng cho cấm quân, bảo bọn họ đưa hai con soi nhỏ xuống suối tắm rồi mang về sân cho hai đứa nhỏ.

"Bọn họ đều có quà còn của ta đâu?"

Bình Luận (0)
Comment