Triệu ma ma biết gần đây cơ thể mình có chút suy yếu nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Oanh, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.
Cũng không phải bà ấy sợ chết, mà hai đứa bé còn rất nhỏ, bà ấy luôn sợ những nô tài khác chăm sóc không tốt, có tâm địa hiểm độc.
"Nương nương, có phải cơ thể này của lão nô... Sắp không chịu nổi không?"
Tô Oanh nhìn bà ấy với vẻ kỳ lạ: "Triệu ma ma đừng có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, nền tảng cơ thể ngươi khá ổn, chỉ là ở ngực bị tắt nghẽn. Ta cho kê cho ngươi một ít thuốc khai thông, ngươi uống đúng nửa tháng, đừng để ngắt quãng, sau khi uống xong sẽ không có gì đáng ngại."
Nàng nhận thấy Triệu ma ma có u ở ngực nhưng chắc không quá nghiêm trọng, trước tiên uống thuốc để quan sát tình hình. Nếu như vẫn không có sự thay đổi thì lại tiến hành giải phẫu can thiệp cũng không muộn.
Triệu ma ma thấy Tô Oanh nói rất nhẹ nhàng nên cũng không nghĩ nhiều: "Vâng, không sao là tốt rồi, lão nô còn muốn sống thêm vài năm..."
"Với nền tảng cơ thể của Triệu ma ma, sống thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề."
"Nương nương cứ thích trêu ghẹo lão nô."
Tô Oanh viết cho Triệu ma ma một phương thuốc, loại thuốc điều trị này vẫn nên uống thuốc Đông y thì có hiệu quả tốt hơn.
Lúc Triệu ma ma nhận lấy đơn thuốc, tiện thể Tô Oanh nắm lấy tay bà ấy: "Triệu ma ma, ngươi yên tâm, ta đã trở về."
Cổ họng Triệu ma ma nghẹn ngào, nức nở một tiếng, cũng không để ý tới lễ nghi quy củ gì, cầm lấy tay Tô Oanh rồi nhào vào trong lòng nàng òa khóc: "Nương nương, người không sao thì tốt quá rồi, tốt quá rồi. Lão nô, lão nô thật sự sợ... Lão nô không cho bất kỳ ai nói người không thể quay lại, cũng sợ tiểu quận chúa và những người khác nghe xong chịu không nổi... Còn có thể gặp lại nương nương, lão nô, thật sự mừng quá..."
Tô Oanh nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy, xoa lưng trấn an bà ấy. Nàng biết, trong khoảng thời gian không có bất kỳ tin tức nào của nàng, trong lòng bọn họ đều không dễ chịu: "Phải, đúng là phải vui mừng."
Khóc một hồi, Triệu ma ma khóc ra hết những buồn bực nơi đáy lòng, lúc này mới cảm thấy tảng đá lớn luôn đè ở ngực đã được dời đi.
"Là, là lão nô không hiểu quy củ, người xem, đã khóc ướt hết y phục của nương nương rồi."
"Hong khô là được, không có gì đáng ngại. Lâm Thù Du đâu, ta đã về rồi sao không thấy nàng ấy đến nghênh đón ta?"
Triệu ma ma nghe vậy thì ánh mắt lập tức né tránh: "Nàng ấy không có chuyện gì, dù sao cũng là người đã gả đi, lúc nương nương không ở trong cung thì lão nô đã bảo nàng ấy xuất cung chờ việc."
Tô Oanh nhìn vẻ mặt của Triệu ma ma, cảm thấy mọi việc chắc chắn không có đơn giản như vậy.
"Triệu ma ma, đừng gạt ta."
Triệu ma ma ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh với vẻ mặt do dự, rồi thở dài: "Nương nương, là do nàng ấy không cẩn thận, lúc trước bản thân mang thai mà không biết, suýt nữa thì làm mất đứa nhỏ. Giang đại nhân thỉnh thái y đến khám, nói nhất định phải ở trên giường dưỡng thai, không được đi đâu cả."
Lâm Thù Du lại có thai.
Tô Oanh có chút kinh ngạc nhưng phần lớn nàng vẫn thấy mừng cho nàng ấy.
"Giờ người đang ở ngoài cung?"
"Vâng, lão nô sợ nàng ấy ở trong cung sẽ suy nghĩ lung tung nên cho nàng ấy xuất cung dưỡng thai."
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy ngoài viện truyền đến động tĩnh.
"Trời ơi, ngươi phát điên gì vậy, chạy vào trong cung làm cái gì. Nếu cơ thể ngươi xảy ra vấn đề gì, kiểu gì nương nương cũng đánh ngươi cho coi."
Là tiếng Bạch Sương tức giận chửi mắng.
Tô Oanh đi ra ngoài cửa thì thấy Bạch Sương đang nhíu mày giậm chân ngăn cản một người, người này chính là Lâm Thù Du mà lẽ ra nên ở trên giường dưỡng thai cho tốt.
Nếu nói Bạch Sương và Triệu ma ma bởi vì lo lắng cho nàng mà gầy đi không ít thì Lâm Thù Du thật sự giống như bị quái vật hút cạn tinh khí, cả má đều lõm vào.