"Nương nương, nô... thần phụ xin tá túc mấy ngày."
Nàng ấy sợ bị Giang Dương bắt về.
Tô Oanh cho nàng ấy một ánh mắt trấn an: "Yên tâm, ta bảo ngươi ở đây, không ai bắt ngươi đi nổi."
Lâm Thù Du nghe nàng nói như vậy mới an tâm nhắm mắt lại.
Tô Oanh ra cửa nói với Bạch Sương: "Nàng ấy nôn mửa quá nghiêm trọng, buổi tối bảo Hạ đại thúc làm thêm hai món khai vị xem nàng ấy có ăn được miếng nào không, nôn nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe."
Bạch Sương cũng lo lắng cho tình trạng của Lâm Thù Du, hôm nay thấy nàng ấy gầy như vậy cũng lo lắng không thôi.
"Lát nữa nô tỳ sẽ đi."
Tô Oanh trở về chính điện, vừa ngồi xuống đã có nội thị tới truyền lời, nói muốn mời Tô Oanh đến ngự thư phòng một chuyến.
Ngự thư phòng là nơi quốc quân xử lý quốc sự, theo lý mà nói hậu phi không nên đến đó, nhưng Tô Oanh ngồi lên cả long ỷ rồi, giờ nàng có làm gì người khác cũng còn thấy quá phận nữa.
Lúc Tô Oanh đến ngự thư phòng, Tiêu Tẫn đã nói chuyện với Tĩnh quốc công xong xuôi.
Nghe nội thị thông báo, Tiêu Tẫn lập tức cho người vào điện.
Tĩnh Quốc công tuân thủ lễ nghi mấy chục năm, nhưng hôm nay vẫn nhịn không được vượt qua khuôn phép, ông ta đánh giá Tô Oanh một lượt, tình cờ đối diện với cặp mắt phượng của Tô Oanh, vừa sáng vừa mang một vẻ lạnh lùng uy tín, đúng là Hoàng hậu rồi!
Mặc dù vẻ ngoài của một người rất dễ bắt chước nhưng đôi mắt và khí chất mà nàng thể hiện không phải là thứ mà ai cũng bắt chước được.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Tĩnh quốc công không cần đa lễ, mau đứng lên đi."
Tiêu Tẫn cho Tĩnh quốc công ngồi.
Tĩnh quốc công không từ chối, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Trẫm mời hoàng hậu tới đây là muốn hoàng hậu kiểm tra sức khỏe của Tĩnh Quốc công, gần đây Tĩnh quốc công thật sự quá vất vả."
Tô Oanh hiểu, nàng mới vào đã cảm thấy sắc mặt Tĩnh quốc công không tốt lắm, vất vả thật.
"Bổn cung xem cho Tĩnh quốc công một chút nhé."
Tĩnh Quốc công cảm kích: "Đa tạ hoàng hậu."
Tô Oanh ngồi xuống đối diện ông ta, tập trung bắt mạch.
Trong khoảng thời gian này Thái y chắc hẳn cũng đã khám cho Tĩnh quốc công, nếu không với tình hình sức khỏe của ông ta hiện tại, đúng là chưa chắc có thể đứng mà nói hết câu đâu.
"Tĩnh quốc công giờ về nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ gì cả, tĩnh dưỡng nửa tháng, lát nữa bổn cung sẽ sai người mang thuốc cho Tĩnh quốc công, bên trên ghi rõ hướng dẫn sử dụng."
Tĩnh quốc công biết thân thể của mình, cũng biết Tô Oanh không nói dối: "Đa tạ nương nương, lão thần đúng là đã già rồi..."
"Tĩnh quốc công mới bị trọng thương, căn cơ bị tổn hại, nhưng với dáng vẻ này của ngài, nếu chăm sóc tốt bản thân thì sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề, đừng suy nghĩ lung tung."
Tĩnh quốc công cười ha hả: "Nương nương không muốn bộ xương già này của lão thần được nhẹ nhàng hơn sao."
Tĩnh Quốc công bây giờ đã là người đứng đầu văn thần, nếu không có ông ta, một đám yêu ma quỷ quái chắc chắn sẽ xổ ra nhảy nhót tưng bừng.
"Ngài cứ tiếp tục gánh vác, có bổn cung ở đây, sẽ không để ngài xảy ra chuyện gì."
"Vậy lão thần lại cảm tạ nương nương lần nữa."
Tiêu Tẫn bảo Trương Thư Minh đi chuẩn bị một cỗ kiệu đến khiêng Tĩnh quốc công ra ngoài, trước khi Tô Oanh chẩn đoán, hắn thật sự không ngờ sức khỏe của Tĩnh quốc công đã yếu ớt như vậy.
Tô Oanh cũng tranh thủ về Phượng Loan cung chuẩn bị một ít thuốc, nhờ Triệu ma ma đích thân giao cho Tĩnh quốc công, bảo ông tự giữ thuốc, không được truyền qua tay bất kỳ ai khác.
Sau khi Tĩnh Quốc công rời cung, Tiêu Tấn trở về Phượng Loan cung.
"Sức khỏe của Tĩnh Quốc công thế nào rồi?"
"Suy cho cùng ông ấy cũng lớn tuổi rồi, còn mới cắt bỏ một bên eo khiến căn cơ của ông ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa gần đây thường xuyên lao đầu vào làm việc, tình hình quả thực không ổn chút nào, nhưng vẫn hồi phục được, để ông ấy nghỉ ngơi trước đã." Tô Oanh thành thật nói.