Tô Oanh và Nhị Bảo cũng tò mò đi tới, các nàng không đủ kiên nhẫn câu cá, nhưng lại thích nhìn khoảnh khắc câu được cá.
Con cá mà Đại Bảo dụ được có vẻ khá to, cậu kéo từ từ, cá cũng dần dần lộ ra khỏi mặt nước.
Tiêu Tẫn đã cầm lưới đánh cá chờ bên cạnh, đợi đến khi Đại Bảo kéo con cá lên bờ thì hắn lấy lưới đánh cá ra vớt nó lên.
"Oa, ca ca giỏi quá, cá to ghê!"
Nhị Bảo vui mừng kêu lên, trên mặt Đại Bảo cũng hiếm khi lộ ra một nụ cười ngây thơ chất phác.
"Cá này chắc phải nặng mấy cân, đầu còn lớn như vậy, tối nay để Hạ đại thúc làm đầu cá băm ớt nhé."
"A nương, có thể đừng ăn nó được không, Linh nhi muốn nuôi nó."
Trẻ em không có sức đề kháng với những động vật nhỏ này.
Tô Oanh không ăn cũng được, nhưng đầu lớn như vậy, không ăn được thì hơi đáng tiếc.
"Lưỡi câu của cha cũng rục rịch kìa."
Nghe Đại Bảo nói như vậy, bọn họ đảo mắt nhìn về phía cần câu của Tiêu Tẫn.
Quả nhiên nhìn thấy dây câu nhấp nhô trong nước.
Tiêu Tẫn bước tới cầm cần câu lên, từ từ kéo con cá bị mắc câu.
"Con cá cha câu được còn to hơn con cá ca ca câu, to thật đấy."
Tô Oanh không biết lúc trước tiên hoàng nuôi loại cá gì trong hồ, con này sao trông to thế?
"Con kia cho Linh nhi nuôi, buổi tối làm con này cho nàng." Tiêu Tẫn chỉ vào cá, cưng chiều nhìn Tô Oanh nói.
Trương Thư Minh duỗi cổ nhìn qua, tiếc đến độ muốn rên thành tiếng, con cá này được tiên hoàng bỏ ra số tiền lớn mua về, nghe nói hơn một ngàn lượng bạc đó, nếu nương nương biết có lẽ ngài ấy còn không nỡ ăn.
"Được, ăn đi." Tô Anh cảm thấy cá nào cũng giống nhau, nàng đúng là sẽ không suy xét giá trị của nó.
Tiêu Tẫn trực tiếp bảo nội thị mang cá đến ngự thiện phòng.
"A nương, Tễ nhi biết làm thơ." Lúc Nhị Bảo và Tiêu Tẫn đi câu cá, Đại Bảo chạy đến bên người Tô Oanh khẽ nói, nói xong còn chờ mong nhìn nàng.
Làm thơ thì có ích gì?
Tô Oanh nhanh chóng ngậm miệng lại, không cho lời này ra khỏi miệng, khụ khụ, đời này nàng thực sự không hiểu gì về thi từ ca phú, chúng cũng chẳng mang lại ích lợi gì cho nàng cả.
"Viết thơ gì, đọc cho nương nghe xem?"
Đại Bảo nháy mắt mấy cái: "A nương nghe hiểu không?"
Tô Oanh: "..."
"Hiểu, con đọc đi."
"Thôi vậy, cha nói thay vì đọc thơ đọc văn cho nương, không bằng để lại cho nương hai miếng điểm tâm ngon ngon."
Tô Oanh âm thầm trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn, thật sự đội ơn chàng!
"Vậy... Tễ nhi để lại điểm tâm gì cho a nương?"
Đại Bảo cụp mắt xuống: "A nương quả nhiên là không muốn nghe Tễ nhi đọc thơ."
Sao thằng nhóc này thâm thế nhỉ?
"Không đâu, con đọc đi."
Đại Bảo khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uể oải: "Tễ nhi quên mất, đợi tối nay, tối nay khi a nương ngủ với Tễ nhi, Tễ nhi đọc cho a nương nghe được không?"
Tô Oanh đồng ý mà không cần suy nghĩ: "Được."
Đại Bảo lập tức ngẩng mặt lên, vui mừng nói: "Thật sao? Đêm nay a nương ngủ với Tễ nhi."
"Ừ."
Tô Oanh vừa gật đầu đã cảm giác một ánh nhìn mãnh liệt tập trung ở sau gáy mình.
Tô Oanh quay đầu lại, chỉ thấy hai cha con đang nghiêm túc câu cá ở phía sau.
Tô Oanh hơi nhíu mày, chẳng lẽ nàng cảm giác sai rồi?
Khi mặt trời lặn, Tiêu Tẫn thu cần câu, chuẩn bị về tận hưởng thành quả cố gắng cả chiều nay.
Chơi một buổi chiều, hai đứa nhỏ đều đói bụng, sau khi về Phượng Loan cung, chúng rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ ăn.
Hạ đại thúc làm theo yêu cầu của Tô Oanh, nấu món đầu cá băm ớt thơm ngon khai vị, lúc đầu cá được bưng lên, từ xa Tô Oanh đã ngửi thấy mùi ớt cay nồng.
Tô Oanh không biết ăn cay, nhưng ngửi mùi vị này vẫn không khỏi chảy nước miếng.
Hai bảo bối ăn không được cay, Hạ đại thúc bèn làm cho chúng một phần cá luộc, thịt cá vừa trơn vừa mềm còn không có xương, hai bảo bối ăn rất ngon miệng.