Nhưng Tô Ngọc Luân cũng phải chịu trách nhiệm về sự thiếu sót của Tân Bá, vì vậy Tiêu Tẫn đã yêu cầu ông ta ở nhà suy nghĩ, đợi đến khi ông ta biết rõ đúng sai rồi hẳn quay lại triều đình.
Nhưng cho tới bây giờ, Tiêu Tấn vẫn không để ông ta phục triều.
Trước khi rời kinh, vết thương của Tô Ngọc Luân gần như đã lành, ông ta chết nổi sao?
Đừng nói lại giở thủ đoạn bắt nàng xuất cung giúp ông ta việc gì đấy nhé.
Tô Oanh không có tâm tình lá mặt lá trái với ông ta.
"Đi, mời thái y xuất cung xem, trừ phi sắp tắt thở, nếu không đừng báo cho bổn cung."
"Vâng."
Tô Oanh dặn dò xong rồi khóa cửa nội điện đi vào không gian.
Lúc đi ra đã là buổi trưa, hai đứa nhỏ cũng tan học, chạy một mạch đến Phượng Loan cung muốn ăn cơm trưa với nàng, Tiêu Tẫn cũng từ ngự thư phòng tới.
Vừa ăn cơm xong, thái y phái đến phủ Thừa tướng cũng về phục mệnh.
"Tham kiến Hoàng Thượng, nương nương."
Tô Oanh uống một ngụm trà, hắng giọng nói: "Đứng lên đi, tình hình của Tô thừa tướng thế nào rồi?"
Thái y thành thật nói: "Bẩm nương nương, sức khỏe của Tô thừa tướng quả thật không được tốt lắm."
Tô Oanh khựng lại, sắc mặt của thái y không giống như đang nói dối: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm nương nương, từ mạch tượng của Tô thừa tướng mà xem, lục phủ ngũ tạng của ông ấy đã cực kỳ suy yếu, bây giờ chỉ có thể níu kéo sự sống bằng nhân sâm, thuốc khác uống vào cũng không có tác dụng quá lớn."
Tô Oanh và Tiêu Tẫn liếc nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tô Ngọc Luân thật sự sắp chết?
Tô Oanh chắc chắn sẽ không tội nghiệp ông ta, nàng chỉ tò mò, dù sao trước khi nàng ra kinh, Tô Ngọc Luân chỉ cần tĩnh dưỡng là lại khỏe như vâm.
Thái y không kê đơn thuốc gì cho Tô Ngọc Luân nữa, chỉ bảo ông mỗi ngày uống một chén canh gà nhân sâm.
"Thừa dịp bây giờ còn sớm, lát nữa ta đến phủ Thừa tướng xem xem."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ."
Tiêu Tẫn về ngự thư phòng, Tô Oanh cưỡi phượng giá đến phủ Thừa tướng.
Người của phủ Thừa tướng nhận được tin tức vội vàng chạy tới.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Tô Oanh thờ ơ nhìn bọn họ một cái rồi đi thẳng đến sân của Tô Ngọc Luân.
Sau khi Tiểu Giang Nguyên Thị rời phủ, trên dưới phủ Tô gia đều do lão phu nhân Tô gia quản, nhưng sau khi Tô Oanh lấy đi toàn bộ của hồi môn của Giang Nguyên Thị, tài lộc của phủ Thừa tướng gần như bị khoét rỗng.
Phủ Thừa tướng hôm nay trông thì vẫn như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, tồi tàn hơn nhiều.
Trong ngoài viện của Tô Ngọc Luân đều vô cùng quạnh quẽ, không biết là vì Tô Ngọc Luân bệnh nặng cần tĩnh dưỡng hay là do nguyên nhân nào khác.
Tô Oanh vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng, trong đó kèm theo một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Tô Ngọc Luân nhắm mắt nằm trên giường, nếu không phải Tô Oanh có giác quan nhạy bén, nàng còn tưởng ông ta chết rồi.
Tô Ngọc Luân dung mạo ưa nhìn, ngay ngắn no đủ, đường nét hàm dưới rõ ràng, tuy đã trung niên nhưng vẫn có thể xưng là một đại thúc tuấn tú, nhưng hôm nay nhìn người nằm trên giường, hốc mắt xanh đen, khuôn mặt gầy gò, phần đầu lộ ra như một bộ xương khô bọc một tầng da, trông rất đáng sợ.
Dáng vẻ như vậy chắc chắn không thể là giả vờ.
Tô Oanh kéo tay Tô Ngọc Luân ra bắt mạch, vừa xem, đôi mày nàng nhíu lại.
Thái y không hề nói dối, mạch đập của Tô Ngọc Luân cho thấy ông ta đã cách cái chết không xa.
Nhưng tại sao?
Lần trước nàng đến xin bản vẽ con đập, ông ta vẫn rất khỏe mạnh, bây giờ vô duyên vô cớ lại sắp chết?
Tô Oanh bảo tất cả mọi người lui ra khỏi phòng, không có lệnh của nàng thì không ai được vào.
Chu Khinh hiểu ý ra ngoài đứng canh.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Tô Oanh xốc hết chăn trên người Tô Ngọc Luân lên, sau đó mang người vào không gian.
Nàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Ngọc Luân.