Tô Oanh cảm thấy khả năng này không phải là không thể xảy ra nên đã để Chu Khinh ở lại phủ Thừa tướng chăm sóc Tô Ngọc Luân, nhưng lại để nàng ta âm thầm theo dõi Tô Ngọc Nhan, xem xem nàng ta có chỗ nào bất thường hay không.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ Tô Ngọc Nhan đã vội vã ra ngoài.
Nàng ta ngồi xe ngựa đi đến một con hẻm ở Đông Thành, nàng ta bảo phu xe đỗ xe ngựa ở đây rồi một mình đi xuống.
"Ngươi chờ ở đây, bổn tiểu thư đi rồi sẽ về."
Phu xe liếc nhìn đường phố, muốn nói lại thôi: "Nhị tiểu thư nhớ cẩn thận."
Tô Ngọc Nhan cũng để nha hoàn chờ ở trong xe, còn mình thì đi về phía phố đông.
Phố đông là phố hoa nổi tiếng ở kinh thành, nhưng nơi này lại sôi động về đêm, còn ban ngày trên đường không một bóng người.
Tô Ngọc Nhan chạy tới trước một gian hoa lâu tên là Ngọc Hương Lâu và gõ cánh đang đóng chặt.
Một lúc sau, cửa mở, tiểu nhị ngái ngủ nhìn Tô Ngọc Nhan, cau mày nói: "Nơi này của chúng ta còn chưa khai trương, muốn tìm ai thì đến tối hẳn qua tìm."
Tô Ngọc Nhan nhét một khối ngọc bài vào tay hắn ta: "Ta muốn gặp chưởng quầy của các ngươi."
Ánh mắt của tiểu nhị hơi thay đổi khi nhìn thấy ngọc bài, mở cửa ra dẫn Tô Ngọc Nhan đến một gian phòng bí mật ở hậu viện.
"Cô nương chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi truyền lời cho chưởng quầy."
Một lúc sau, một nam tử trung niên mặc cẩm y đi vào.
Mắt hắn ta sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh lùng khôn khéo, thấy Tô Ngọc Nhan cũng chỉ lạnh lùng mở miệng: "Tô nhị tiểu thư vội vàng như vậy, có chuyện gì gấp sao?"
Tô Ngọc Nhan thấy người tới thì vội la lên: "Lưu chưởng quỹ, hoàng hậu phái người đến phủ Thừa tướng, nàng ta cho người phong tỏa viện của phụ thân ta, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, vậy chuyện của phụ thân ta, chẳng phải sẽ bại lộ ư?"
Mắt Lưu chưởng quỹ chợt lóe lên: "Nhị tiểu thư đừng nóng vội, ngươi có làm gì Tô thừa tướng đâu, ngươi sợ cái gì?"
"Nhưng ta..."
"Tô nhi tiểu thư ngươi nghĩ rõ ràng rồi hẳn nói, ngươi đã làm gì Tô thừa tướng? Chẳng phải là chăm bệnh bón thuốc đút cơm thôi sao? Mấy thứ kia cũng do hạ nhân đưa đến tay ngươi, có liên quan gì đến ngươi đâu?"
Tô Ngọc Nhan hoảng hốt không nói gì.
"Hơn nữa, toàn là vài món ăn bình thường, dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không thành vấn đề, nhị tiểu thư có gì phải sợ?"
Lời của Lưu chưởng quỹ khiến Tô Ngọc Nhan hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng ta bị chuyến thăm bất ngờ của Tô Oanh làm bối rối, việc của phụ thân rõ ràng bị giấu rất kỹ, không biết ai lôi ra trước mặt Tô Oanh nữa.
Đúng rồi, nàng ta không làm gì cả, mắc gì phải sợ!
"Nhị tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư của phủ Thừa tướng, sau này nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm Lưu mỗ, lỡ bị người ta biết được sợ là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhị tiểu thư."
Tô Ngọc Nhan gật đầu: "Ta hiểu rồi, vậy kế tiếp ta nên làm thế nào? Bây giờ ta căn bản không tiếp cận được phụ thân."
"Án binh bất động, luôn luôn chú ý tình huống bên kia, nếu có dị thường thì lập tức phái người tới truyền tin cho Lưu mỗ."
"Được, ta biết rồi."
Lưu chưởng quỹ lấy ra một phong thư và một cái hộp gấm đưa cho Tô Ngọc Nhan: "Đây là công tử bảo Lưu mỗ giao cho nhị tiểu thư."
Tô Ngọc Nhan nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nàng ta nhận lấy hộp gấm rồi mở ra nhìn, bên trong là một cây trâm gỗ, trên trâm còn khảm một đóa hoa nhài được điêu khắc bằng bạch ngọc.
Tô Ngọc Nhan mở thư ra, trên đó chỉ viết ngắn gọn hai chữ: "Nhớ nàng."
Hai chữ ngắn ngủi cũng đủ để cho Tô Ngọc Nhan sướng rơn.
"Công tử nói đây là trâm hắn tự tay làm cho nhị tiểu thư, hắn xử lý xong chuyện bên ngoài sẽ lập tức trở về đoàn tụ với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đừng nóng vội."
Tô Ngọc Nhan cất thư và lễ vật đi, cười nói: "Được, ta nhất định chờ hắn trở về."