Đó căn bản không phải công tử phủ Tĩnh Quốc công, chẳng qua chỉ là một tên họ hàng bùn nhão nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân Tĩnh Quốc công phủ thôi. Nếu nàng không thoát ra được thì ta có thể giúp nàng."
Đôi mắt người tới càng lạnh lẽo, nàng ta nhìn dáng vẻ lo lắng của Tiêu Thế Hàng, khẽ thở dài nói: "Ngươi là trưởng tử Giang Ninh vương phủ, sau này sẽ là người đứng đầu gia tộc, không nên câu nệ ở những chuyện nhỏ nhặt đó. Chuyện của ta ta sẽ tự giải quyết, bọn họ không quản được ta đâu, cứ yên tâm."
"Thế còn hôn ước của nàng và phủ Kinh Y hầu?"
"Bà ta không để ta gả đi đâu."
Nghe vậy, Tiêu Thế Hàng thở phào nhẹ nhõm: "Chờ xong chuyện này, ta nhất định sẽ để nàng trở nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!"
Người tới nghe vậy thì tháo mũ sa trên đầu xuống, ánh nến mờ mờ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.
Nàng ta hơi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêm túc đầy thâm tình của Tiêu Thế Hàng, sau đó nở nụ một cười nhẹ nhàng, nụ cười này khiến Tiêu Thế Hàng lập tức choáng váng.
"Từ khi làm việc cho công tử, ta chưa từng có yêu cầu xa với gì, chỉ hy vọng công tử có thể đạt được mong ước. Đúng vậy, mấy ngày trước ta lấy được một lô bông thượng hạng từ Lạc Thành, mấy hôm nữa sẽ vận chuyển đến kinh thành. Công tử cảm thấy lô bông này nên bán đi đâu thì tốt?"
Tiêu Thế Hàng đã bị lời nói của Chu Tưởng Dung làm cảm động mụ mị hết đầu óc, lúc trước hắn ta gặp nạn bị thương, nếu không có Chu Tưởng Dung xuất hiện kịp thời thì hắn ta đã bỏ mạng nơi hoang dã từ lâu rồi. Lúc đó nàng ta còn đang ở trong chùa ngoài ngoại ô, qua quá trình tiếp xúc, hắn ta đã đã bị Chu Tưởng Dung thu hút, cũng cảm thấy nàng ta hoàn toàn khác với những tiểu thư thế gia trong kinh thành.
Năm nay Lạc Thành xảy ra hạn hán nghiêm trọng, tiểu thương bán bông trong kinh rất lo năm nay khó mà lấy được bông Lạc Thành, không ngờ nàng lại thực sự lấy được.
"Có bao nhiêu?"
Chu Tưởng Dung khẽ cười: "Gần như toàn bộ sản lượng của Lạc Thành."
Tiêu Thế Hàng càng kinh hãi: "Nàng làm thế nào mà lấy được chúng?"
Chu Tưởng Dung rũ mắt, nói: "Ngươi quên rồi à, ta chữa khỏi bệnh dịch ở Lạc Thành, giúp quan thủ thành Ngụy Trung Minh thoát tội chém đầu, đây là thứ hắn đã hứa với ta."
Ánh mắt Tiêu Thế Hàng nhìn Chu Tưởng Dung lại càng nóng bỏng.
"Hiện tại bông Lạc thành rất đắt hàng, thời tiết sắp vào đông là thời điểm giá cao nhất, ta đảm bảo số bông trong tay ta có thể bán được giá đắt hơn mấy lần trước kia, đế lúc đó lợi nhuận sẽ cho ngươi hết."
Chu Tưởng Dung không đồng ý nhưng Tiêu Thế Hàng thẳng thừng chặn miệng nàng ta lại, không cho nàng ta từ chối.
"Nghe ta."
Chu Tưởng Dung kéo tay hắn ta ra rồi nói: "Vậy cứ coi như Đại công tử gửi tiền ở chỗ ta, sau này cần đến lại lấy cũng được."
Cách nói nàng càng khiến Tiêu Thế Hàng vui vẻ hơn, như vậy chứng minh Chu Tưởng Dung đã coi hắn ta là người mình nên mới nói vậy.
"Được."
Ra khỏi Ngọc Hương lâu trở lại xe ngựa trong nháy mắt màn xe rơi xuống, sự dịu dàng thận trọng trên mặt đều tiêu tán hết, chỉ còn lại sự tính toán chớp động trong mắt.
"Tiểu thư, Tô Thừa tướng sẽ chết thật sao?" Xe ngựa khởi động, hoàn toàn áp đi giọng nói cố đè thấp nói.
Nhưng Chu Tưởng Dung vẫn nghe thấy.
"Hắn chắc chắn phải chết." Tô Ngọc Luân mà không chết thì đám người đi theo ông ta sao có thể náo loạn? Bọn họ mà không loạn thì sao triều đình có thể yên ổn? Triều đình yên ổn thì bọn họ lại làm sao nhân lúc loạn lạc mà trà trộn vào?
Triều đình loạn, đương kim cửu ngũ sẽ phải sủng hạnh nữ nhi mà đám thần tử đưa vào cung để trấn an quần thần. Nếu không có vậy thì mở rộng hậu cung.
Nàng ta nhất định phải vào cung!
Không kẻ nào có thể ngăn cản!...