Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1001 - Chương 1001. Sự Quan Trọng Của Sinh Mệnh

Chương 1001. Sự quan trọng của sinh mệnh Chương 1001. Sự quan trọng của sinh mệnh

“Sao lại không chứ? Nếu muốn phục hồi giang sơn thì ngài ắt phải triệu tập nhân mã, những nhân mã này tất phải là người thân của những chiến sĩ đã hi sinh, chỉ có bọn họ mới có thể sẵn lòng báo thù cho người thân mà tập kết lại.

Ngài dẫn theo bọn họ nhưng có thể cam đoan chiếm được thiên hạ mà không để cho bọn họ gặp bất kỳ tổn thương nào không?”

Vũ Văn Loan Phi ngượng ngùng lắc đầu.

“Nếu không thể, vậy không phải là tiếp tục bổ sung thêm số lượng vào hai mươi vạn binh lính đã hy sinh sao?

Bọn họ vốn nên ở nhà hầu hạ phụ mẫu nuôi dưỡng thê nhi mà không phải là không ngừng mất mạng vì giang sơn của ngài.”

“Nhưng những người chết đi…” Trong mắt Vũ Văn Loan Phi tràn đầy rối rắm.

Hắn cũng không muốn ngai vàng kia, hắn chỉ muốn báo thù cho các huynh đệ, không muốn để cho bọn họ chết thảm mà thôi.

“Điều chúng ta thật sự nên làm cho những người đã chết là đối xử tử tế với người thân, con cháu của họ mà không phải là mượn lí do báo thù để triệu tập những người vô tội đó lại, đẩy bọn họ vào hố lửa một lần nữa.”

Bạch Quân Quân trả lời khá lý trí vả lại còn hùng hồn mạnh mẽ.

“Vậy ta… nên làm gì…” Đáy mắt Vũ Văn Loan Phi lộ ra vẻ mờ mịt và bàng hoàng.

Hắn thật sự hi vọng có thể làm gì đó cho những người này mà không phải là giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cho dù vì bọn họ mà đi đấu một trận được xem là không có khả năng thắng cũng tốt.

“Ngài cần phải bảo toàn tính mạng của mình, từ nay về sau dốc sức tạo ra của cải vật chất, ngài cần phải dùng những thứ đó khao thưởng cho người nhà của các tướng sĩ đã hy sinh, thay các tướng sĩ làm tròn hiếu đạo, nuôi dưỡng đệ muội thê nhi của bọn họ chứ không phải là lại kéo bọn họ đi hy sinh một cách vô nghĩa.”

Những lời nói này của Bạch Quân Quân làm cho người vẫn đang buồn bực chán nản và áy náy tự trách là Vũ Văn Loan Phi hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại sau một thời gian dài bối rối.

Trước đây, mỗi khi tiếng kêu rên của các tướng sĩ vang lên bên tai, hắn sẽ có cảm giác bất lực, chỉ có nghĩ đến chuyện báo thù cho bọn họ thì trong lòng hắn mới có khoảnh khắc an bình và nhẹ nhõm.

Mà bây giờ lời nói của Bạch Quân Quân đã đánh thức hắn.

Có lẽ tiếng kêu rên của các tướng sĩ đều không phải là chấp nhất bảo hắn báo thù cho mình mà là đang im lặng gửi gắm, bảo hắn đối xử tử tế với người nhà của mình…

Vũ Văn Loan Phi nhìn Bạch Quân Quân với ánh mắt sáng ngời.

“Ta đi theo ngươi, đời này ta sẽ sống vì các tướng sĩ đã chết đi. Ta sẽ tìm một mỏ quặng nghiêm túc khai thác, lén lút luyện chế vàng bạc châu báu, ta sẽ cho bọn họ rất nhiều, rất nhiều tiền.”

“…” Bạch Quân Quân.

Thật ra… thật ra cũng không nhất định phải cực đoan như vậy.

Nhưng mà có thể có góc nhìn rõ ràng như vậy chứng tỏ nhà nghệ thuật ngày xưa đã trở lại rồi.

Bạch Quân Quân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Con người ấy mà, sợ nhất chính là để tâm vào chuyện vụn vặt, có đôi khi một khi rơi vào nhà giam do chính mình xây nên thì sẽ không thoát ra được nữa.

May mà Vũ Văn Loan Phi vẫn chưa được tính là rơi xuống quá sâu.

Hai cụ già ở bên ngoài đều nghe được những lời này của Bạch Quân Quân, bọn họ không khỏi đỏ hoe mắt.

Nói ra thì bọn họ cũng đã mất đi nhi tử của mình trong chiến tranh.

Nhưng mà nhi tử của bọn họ không được may mắn như vậy, không gặp được Vũ Văn Loan Phi, nhi tử của bọn họ đã chết trận từ ba năm trước đây.

Mà bọn họ sao có thể nhận được bồi thường gì chứ?

Rõ ràng có con nhưng lại chỉ có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh, rõ ràng có thể mong ngóng con phụng dưỡng tuổi già nhưng bây giờ lại chỉ có thể đến bến tàu khiêng hàng hóa với thanh tráng niên, đóng lót giày đến mờ cả mắt, bán đổi ít lương thực ăn.

Đâu phải chỉ một nhà bọn họ mới có tuổi già thê thảm như vậy?

Nhưng người bọn họ từng nguyện trung thành đã biến thành một nắm cát vàng từ lâu rồi, muốn kể ra oan khuất thì nên nói với ai đây?

Cho nên những lời này của Bạch Quân Quân là một sự chữa lành về tâm hồn cho hai cụ già.

Tuy rằng bọn họ không lấy được nhưng mà có người có thể lấy được cũng là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment