Ở trong mắt người khác Lý Văn Li chính là một cao thủ dùng kiếm.
Hắn đâu chỉ mười bước là giết người, đơn giản chính là không cần tốn nhiều sức đã từng bước giết người.
Đội ngũ áo đen của Vũ Văn Kỳ tất cả đều thượng võ, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Văn Li ra tay lập tức bị tin phục, thiếu chút quỳ rạp xuống đất ôm chân hắn bái sư.
Lúc mọi người ở đây thuận lợi lao ra, đột nhiên, một bóng người màu tím cắt ngang bầu trời đêm, cây kiếm sáng trắng như ban ngày vung vẩy dưới đêm trăng tạo ra những tia sáng màu bạc.
Vốn dĩ Lý Văn Li cả một đường thông thuận, gặp quan binh đều bị kiếm khí của hắn bổ ra, nhưng không nghĩ tới nửa đường sẽ chém giết ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa khiến cho người không tưởng tượng được nhất chính là Trình Giảo Kim này đang khua một thanh bảo kiếm màu trắng trên tay, đương nhiên bảo kiếm gì không quan trọng, quan trọng là trên tay hắn cầm bảo kiếm lại đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này Lý Văn Li nhìn rất quen mắt.
Chính là thứ cùng một loại với viên đá trong hộp báu thượng cổ.
Kiếm gió của Lý Văn Li vào thời khắc gặp phải Vũ Văn Tuyển này đã biến mất không còn tăm tích.
Hoàn toàn không nghĩ đến Vũ Văn Tuyển xuất chinh vậy mà trở về rồi.
Vũ Văn Tuyển nhìn người ở phía trước, khoé miệng chậm rãi nhếch lên.
"Lại là ngươi... Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu."
Lý Văn Li ngạo mạn cũng khoan thai nghiêng đầu một chút: "Ngươi đang tìm ta?"
Trong đáy mắt của Vũ Văn Tuyển xẹt qua cảm xúc muốn giết người: "Đúng, chuẩn bị chém ngươi thành muôn mảnh."
Lý Văn Li cười như không cười gật đầu: “Được, nhìn xem ai sẽ chết."
Lúc này sau lưng Vũ Văn Tuyển đột nhiên xuất hiện ba vạn lính mặc áo giáp, trong tay tất cả những binh lính kia đều có cung tiễn, lít nha lít nhít đứng ở phía sau, chiến trận rất áp bức người.
Mà bên chỗ Lý Văn Li, bao gồm tất cả người áo đen cũng chỉ có hơn ba mươi người.
Quần chúng liếc một chút có thể thấy được kết cục.
Người bên chỗ Lý Văn Li chẳng những ít, còn có vài người có chút quan trọng ví dụ như Vũ Văn Loan Phi, Vũ Văn Kỳ, Văn Nhân Phinh Đình.
Đây đều là những nhân vật hết sức quan trọng của nước Bạch Câu, tùy tiện chết một người cũng có thể ảnh hưởng đến thế cục phát triển trong tương lai.
Lúc này Lý Văn Li yên lặng đưa tay ngăn cản mọi người xung quanh, hắn thản nhiên nhìn về phía Vũ Văn Tuyển: "Chúng ta đánh cược thế nào."
"Đánh cược gì?"
"Ta và ngươi đơn đấu, nếu như ta thua, ta sẽ để cho ngươi tùy ý xử trí, nếu như ngươi thua, thì để chúng ta đi."
"Ngươi có tư cách gì cược với ta?" Vũ Văn Tuyển vẻ mặt khinh thường, nhưng từ lúc nhìn thấy Lý Văn Li ánh mắt của hắn giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào Lý Văn Li, ngược lại không nhìn thấy những người đứng phía sau Lý Văn Li.
Trong mắt hắn, những người này đều đã là người chết không tồn tại.
Lúc đầu chỉ là muốn giả vờ xuất chinh đến Tây Địa, sau đó dụ thế lực còn sót lại của Vũ Văn Khánh ra rồi giết chết, ai ngờ bên trong thế lực còn sót lại lại có Lý Văn Li.
Nghĩ đến Lý Văn Li từng cho hắn thêm phiền phức lại thêm mối thù ở núi Vu Tổ, Vũ Văn Tuyển nhịn cười không được, đây thật sự là ông trời cũng đang giúp hắn.
Nếu như ông trời đã muốn đưa kẻ thù này đến trước mặt mình, hắn sao có thể bỏ qua.
Cho nên Lý Văn Li có suy nghĩ hão huyền muốn dựa vào đơn đấu để cược một con đường sống, Vũ Văn Tuyển sao có thể đồng ý cơ chứ?
Bọn họ có hơn ba vạn người, bên này chỉ có hơn ba mươi người, hắn lấy cái gì để cược với chính mình?
Lý Văn Li bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi không đồng ý ta chỉ có thể giết sạch các ngươi."
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng ai bảo chủ tử của bọn họ tốt xấu gì cũng không nghe chứ.
Vũ Văn Tuyển không nghĩ tới Lý Văn Li sắp chết đến nơi mà khẩu khí vẫn còn lớn như vậy: "Vậy ngươi cứ việc thử một chút."
Vừa nói vừa mở miệng với các huynh đệ sau lưng: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tối nay không giữ lại bất luận người sống nào! Giết hết cho ta!"
"Giết! Giết! Giết!" Ba vạn tinh binh điên cuồng hò hét, tiếng hét kia xuyên thấu cả tòa thành Bích Lạc.