Đời này hắn đã trải qua nhiều chuyện, bất kể là ai, nói chuyện đều là nói một nửa giấu một nửa, nào giống như Lý Văn Li, trước mặt mọi người lại kéo tấm màn che ra còn dương dương tự đắc.
Mặc kệ là Thiên Lí hay là Hổ Minh Uyên thậm chí Hắc Tri Chu đều là Vũ Văn Tuyển tự mình tiến hành ba vạn tướng sĩ ở đây cũng không biết, bây giờ Lý Văn Li lại không quan tâm mà nói ra, Vũ Văn Tuyển tức giận đến mức muốn ngất đi.
"Ngươi im miệng cho ta!"
Vũ Văn Tuyển vô ý thức muốn chặn miệng hắn lại.
Lý Văn Li lại cười như không cười cong môi: "Ngươi là người phương nào, tại sao ta phải nghe ngươi? Đều nói đại trượng phu dám làm dám chịu, ta cũng thừa nhận những trụ sở dưới lòng đất kia của ngươi là do ta phá huỷ, chẳng lẽ ngươi còn không dám thừa nhận những nơi đó là do một tay ngươi xây dựng nên?
Nếu như không phải ngươi làm, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?
Các hạ lại có chút chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác."
Luận độc miệng và da mặt dày, trên đời này thật đúng là ít có ai địch nổi với hồ ly.
Đừng nói Vũ Văn Tuyển, ngay cả Văn Nhân Phinh Đình trốn trong đám hắc y nhân cũng có biểu cảm gặp quỷ.
Trích tiên tao nhã như mơ trong tuổi thơ năm đó, vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh.
Vũ Văn Tuyển bị lời nói kích động tức giận hai mắt toé ra lửa, hắn nắm chặt Bạch Lâu trong tay, cánh tay bị thương bởi vì kéo căng lại bắt đầu chảy máu, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác đau.
Hắn cảm giác chỉ có chém Lý Văn Li thành muôn mảnh mới có thể giải hận!
Ngay lúc Vũ Văn Tuyển chuẩn bị tiến lên tự tay mình giết Lý Văn Li, Bạch Quân Quân mở miệng.
"Trên thực tế, những chuyện này ta đều biết, hơn nữa ta cũng tham gia hoạt động phá huỷ mấy khu vực kể trên, đương nhiên chúng ta cũng không phải cố ý chọn địa bàn của ngươi để tìm việc, tất cả đều là trùng hợp, không có ý nhằm vào ngươi. Nhưng ngươi ghét chúng ta cũng phải, đổi lại là ta, ta cũng phải truy sát đám người quấy rối đến chân trời góc biển."
Những lời này của Bạch Quân Quân như đè sập cây rơm cọng cỏ cuối cùng của Vũ Văn Tuyển.
Trước đó, hắn vẫn luôn tẩy não chính mình, Bạch Quân Quân không biết những chuyện này, tất cả đều là Lý Văn Li lừa Bạch Quân Quân làm, nhưng bây giờ Bạch Quân Quân chính miệng thừa nhận nàng có tham dự, hơn nữa còn ở ngoài sáng biết rõ là địa bàn của hắn, mà vẫn còn làm quên cả trời đất.
Vũ Văn Tuyển cảm giác được chính mình bị phản bội.
Hắn mặt trầm như nước, đáy mắt có một mảnh ảm đạm: "Ta biết giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng ta đã giải thích với nàng, ta cho là nàng sẽ thông cảm! Đương nhiên chuyện lúc trước ta có thể hiểu thành nàng là vì tức giận với ta, hiện tại, chỉ cần nàng trở lại bên cạnh ta, những chuyện nàng đã làm trước đó ta sẽ bỏ qua tất cả, nàng vẫn như cũ có thể trở thành nữ nhân của ta, dưới sự che chở của ta nhàn hạ hạnh phúc vinh sủng cả đời này."
Bạch Quân Quân có chút khó có thể tin mở to hai mắt nhìn.
Ngược lại không nghĩ tới Vũ Văn Tuyển có chủ nghĩa đại nam nhân như thế, hắn coi nữ nhân là cái gì? Vật phẩm phụ thuộc vào nam nhân à? Không có linh hồn mặc hắn bày ở trong hậu hoa viên thưởng thức như tượng gỗ sao?
Bạch Quân Quân còn chưa phản bác hồ ly đã cười: "Chỉ với một câu nói kia của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng chiếm được nàng."
Vũ Văn Tuyển lạnh lùng nhìn về phía Lý Văn Li: "Ta muốn nghe chính nàng nói."
"Ta nói thì ta nói, hồ ly nói rất đúng, câu nói vừa rồi kia của ngươi đã mạo phạm ta nghiêm trọng. Từ lúc bắt đầu gặp mặt ở Hoàng Đô ta vẫn luôn nhấn mạnh với ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta, giữa chúng ta không có khả năng, thế nhưng ngươi đã lần nào đặt lời ta nói vào trong đầu chưa?
Ngươi chỉ lo cho suy nghĩ của chính ngươi, hoàn toàn không nghĩ tới ta cũng có tư tưởng ta cũng có linh hồn, ta có những thứ ta muốn và không muốn!
Cái gì mà gọi là ta như cũ có thể trở thành nữ nhân của ngươi? Ta tại sao phải trở thành nữ nhân của ngươi?"