Những người đang ngồi ngoại trừ vợ chồng Vũ Văn Loan Phi đã từng đọc sách, còn lại hơn ba mươi tên lỗ mãng thậm chí tiền thân của cả nhà Lão Khâu thúc cũng chỉ là lớp người quê mùa bình thường hoặc là thợ săn mà thôi, làm gì hiểu bình thường Phu Tử làm cái gì, có sư gia giải thích như vậy, bọn họ cứ nghe như vậy.
Bạch Táp Táp hé miệng cười tiếp tục dẫn theo bọn họ đi lên phía trước.
Thế là mọi người xuyên qua một cây cầu nhỏ đi lên phía trước, vừa đi trong lòng mọi người còn không ngừng nói thầm tốt xấu gì có phủ Thần Tiên cùng phiên chợ đường cái hai tầng rèn luyện, trước mắt lại thấy cái gì cũng không có thật là kỳ quái?
Cho nên mọi người nghỉ một hơi, bắt đầu quan sát bốn phía.
Kết quả vừa nhìn thiếu chút trợn tròn mắt, nhìn sang bên trái chính là một mảnh rừng cây, những cây cối này sinh trưởng không giống phương thức của rừng cây thông thường, chúng nó được trồng giống như rau xanh củ cải ở bên trái bãi đất trống, rất rõ ràng những thứ này là có người đang quản lý, nói không chừng đều là cây ăn quả.
Mà nhìn bên phải thì còn kinh ngạc hơn nhiều so với bên trái, bởi vì bọn họ nhìn thấy không phải cây, mà chính là từng căn phòng gỗ, bên trong là tiếng gà vịt ngan ngựa chó trâu liên tiếp.
Mọi người mờ mịt.
Dù sao mới vừa rồi còn lý tưởng hào hùng nghĩ muốn lên núi săn bắn tích trữ lương thảo cho nơi này, kết quả... Hậu viện của người ta nuôi đầy chim muông gia súc?
Bạch Táp Táp nhìn thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm dường như thấy được mình của lúc trước, nàng rất hiểu cảm nhận của mọi người vào giờ khắc này, lúc giải thích càng cẩn thận hơn.
"Từ đây trở đi mọi người đi vào chính là khu lao động của chúng ta, như mọi người thấy, bên trái chính là cây ăn quả, trước mắt tất cả đều trồng vải, nhưng vải đã được chúng ta hái, trước mắt tất cả đều phơi khô giữ lại, về phần bên phải là chuồng gỗ, nơi này gia súc gì cũng có."
"Những thứ này... Những thứ này tất cả đều là các ngươi kiếm được?" Huyện thái gia mở to hai mắt nhìn.
Cho dù là phú hộ giàu nhất huyện Đại cũng chưa chắc có quy mô gia súc như này, đây cũng quá khiến người khác hâm mộ rồi.
Bạch Linh Vũ lắc đầu cao hứng trả lời: "Đây cũng là thiên thần để lại. Các ngươi không biết có một ngày thiên thần ở nơi này hiển linh."
Bạch Linh Vũ nói xong thì kể lại chuyện gặp gỡ ngày hôm đó với mọi người, nhưng với độ tuổi của nó tiểu thuyết lại mơ hồ, mọi người sửng sốt một chút vô ý thức lắc đầu cảm thấy không có khả năng.
Tiểu Thiền nhìn không được, vội vàng ở bên cạnh bổ sung.
Thế là mọi người rốt cuộc hiểu ra thiên thần dùng nước ở trên không trung lưu lại bức thư như thế nào, lại biến mảnh đất hoang vu này thành ngũ cốc được mùa như bây giờ thế nào.
"Chuyện này. . . Chuyện này. . . Thực sự quá khó mà tin nổi." Huyện thái gia là người đầu tiên cảm khái.
Bình thường ông ta không tin có thần linh tồn tại, nhưng những năm này chưa từng thấy, chưa từng nghĩ một ngày kia sẽ cách thần linh gần như vậy.
Những người khác cũng đều là gương mặt kích động, đối với bọn nhỏ mà nói hết lòng tin theo không nghi ngờ.
Chỉ có vợ chồng Vũ Văn Loan Phi có chút bất an liếc nhau một cái.
Nói ra thì, đây cũng không tính là lần đầu tiên bọn họ trông thấy thiên thần hiển linh a? Trước đó không lâu mọi người đã cưỡi rồng đến địa bàn của Vũ Văn Kỳ.
Khi đó Vũ Văn Loan Phi không phải là không nghĩ tới kết quả dị tượng trên trời rơi xuống, nhưng khi đó có Vũ Văn Kỳ, hắn chỉ cảm thấy Hắc Long này có lẽ thật sự là bởi vì hắn ta nên mới xuất hiện.
Dù sao lúc trước mình bị tập kích ở Bắc Địa lúc nguy cơ sớm tối Hắc Long cũng không xuất hiện, cho nên về sau bọn họ lại gặp nạn lần nữa Hắc Long xuất hiện, Vũ Văn Loan Phi hoàn toàn không nghĩ đến trên người mình.
Mà bây giờ lại một lần nữa có liên quan đến thần linh, Vũ Văn Loan Phi nhất thời có suy nghĩ mới.
Có khi nào... Hắc Long này xuất hiện căn bản không phải là bởi vì Vũ Văn Kỳ, mà chính là bởi vì... Bạch Quân Quân và Lý Văn Li?