Thậm chí tất cả mọi người sẽ trở thành heo nướng.
Bạch Quân Quân không nghĩ tới vấn đề sẽ nghiêm trọng như vậy, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Tối hôm qua đội ngũ của bọn họ dạo chơi các nơi ở vị trí hoàng đô của Kim Diễm Quốc cũ, hơn nữa mọi người không biết tình hình tất cả đều đốt lửa lên.
May mà mọi người vận khí tốt, bình yên vô sự vượt qua một đêm.
Nếu như nửa đêm toàn bộ toà thành bốc cháy, vậy gần một ngàn người này nói ra thì cũng hao tổn hơn phân nửa.
"Xem ra nơi này không thể tiếp tục dùng lửa được nữa rồi." Nàng không nhịn được lẩm bẩm.
Lý Văn Li gật đầu: "Lần này ở phía trước cũng không phải là không có thu hoạch, vừa rồi ta quét xuống, toàn bộ dầu mỏ bị rút ra đều tập trung đến nơi này."
Lý Văn Li lấy địa đồ ra, ở trong đó vẽ một vòng tròn lớn lên một vùng.
Nơi này ở ba dặm phía Tây thành Hoàng Đô thật sự là một mảnh lớn.
Bạch Quân Quân nhướng mày, nơi này ngược lại là chưa từng đặt chân đến.
Trước đó nàng cho rằng tìm được Kim Diễm Quốc xưa cũng là xong, ngược lại không nghĩ tới ở gần tàn tích còn có bảo bối.
Hai người ăn ý liếc nhau, quyết định quay về bên ngoài trấn an mọi người trước.
Lúc này người bị hỏa thiêu thương tổn đã thoa xong thảo dược, người của thôn Hỏa tộc cũng nhanh chóng chặt cây ở xung quanh làm xong cáng cứu thương, đặt năm người bị thương vào trong cáng cứu thương.
Bạch Quân Quân phái ra 100 người phụ trách hộ tống năm người này trở về, những người khác thì vẫn như cũ ở nguyên chỗ chờ lệnh.
"Dưới đáy Kim Diễm Quốc có dầu hỏa, bây giờ chúng ta đi tìm nơi nhiều dầu hỏa nhất xem tình hình, chờ xác định tình hình xong lại dẫn các ngươi đi, bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi người không được sử dụng lửa để chiếu sáng, có chuyện gì chờ chúng ta trở lại hẵng nói."
Mọi người không nghĩ tới tình hình là như vậy.
Dầu hỏa là cái gì mọi người đều biết, nhưng thứ này rất thối hơn nữa bị dính vào người thì cọ rửa hoàn toàn không sạch được, lại thêm một khi bốc cháy lên vậy thì không dứt.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một thứ không sạch sẽ mang điềm xấu.
Nước Bạch Câu cũng sẽ không dùng thứ này.
Không nghĩ tới ở Kim Diễm Quốc sẽ xuất hiện thứ này, tất cả mọi người có chút nghiêm túc.
"Quân Quân a, nếu đã biết là dầu hỏa, hay là chúng ta trở về đi." Vũ Văn Loan Phi là người đầu tiên mở miệng.
Huyện lệnh mập cũng gật đầu: "Dầu hoả này cũng không dễ tiếp xúc, không cẩn thận ngay cả mình cũng bị góp đi vào."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không tùy tiện hành động. Hơn nữa quả bom hẹn giờ này để ở đây lâu cũng không phải cách, nó sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp đến chúng ta, còn không bằng giải quyết thật sớm."
Bạch Quân Quân trấn an được mọi người, bước nhanh rời đi theo Lý Văn Li.
Đối mặt với hai người có chủ ý lớn này, bọn họ có thể có cách nào, mọi người chỉ có thể ở nguyên chỗ lo lắng chờ đợi.
Sau khi hai người vào sâu trong thành trì lại không có người bên ngoài, Lý Văn Li trực tiếp ôm lấy đại tiểu thư, hai người lần nữa bay lên, Lý Văn Li vừa cảm ứng khí tức của dầu hỏa vừa tiến đến hướng kia.
Chỉ chốc lát sau đã đến đến một mảnh đất trụi lủi.
Đúng vậy, vùng đất trụi lủi.
Khác biệt với Kim Diễm Quốc xanh biếc mênh mông, bên này giống như mấy toà cồn cát mà bọn họ đã từng thấy, tất cả đều là cát.
Trên mặt cát có một loạt nhà cửa.
Nhưng những căn nhà này cũng giống như hoàng đô của Kim Diễm Quốc cũ tất cả đều đã đổ sụp rồi.
Vừa rồi vẫn là màu xanh um tùm, chớp mắt đã tới vùng đất cát vàng đầy trời khô cạn.
Không thể không nói khí hậu của Vùng đất vô chủ khắc nghiệt, mười dặm bầu trời đã khác biệt, hai người dần dần giẫm lên vùng đất cát này, bọn họ đi trên mặt cát, chỉ thấy quanh mình tất cả đều là những đống đất nhỏ chồng chất lên, ở trên đống đất hình như còn có một con nhện con nhảy nhót vừa đi vừa về.
Bạch Quân Quân đang cảm thấy kỳ lạ, hồ ly đã chạy tới phạm vi của những đống đất chồng chất đó.