"Như này thì giống với mộ huyệt, cơ quan không bị phá hư, nó vẫn tồn tại đường sống, chỉ khi nào cơ quan bị phá hư, vậy thì toàn bộ thế cân bằng trong cơ quan của cổ mộ sẽ bị đánh vỡ, tất cả các cơ quan đều sẽ phát động thiết bị tự hủy, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành."
"Vậy... Đây chẳng phải là nói không còn đường nào có thể đi hay sao..." Trong mắt Tả Giang xuất hiện sự rung động.
"Nghiêm chỉnh mà nói là như vậy." Đại sư gật đầu: "Cho dù chúng ta xông qua ngũ liên hoàn trận, chỉ sợ đằng trước cũng sẽ có chuyện lớn càng khó khăn hơn chờ chúng ta."
"Trên thực tế bản tướng còn có một chuyện không rõ." Tả Giang nhớ lại bẫy rập đã nhìn thấy trước đó: "Hố trúc này rõ ràng đã nuốt đông đảo binh sĩ của chúng ta, thế nhưng ngày hôm sau nó đã giống như mới, tất cả thi thể của binh sĩ ở bên trong đều biến mất, chuyện này là do nguyên nhân gì? Chẳng lẽ ở trong vùng rừng tùng này thật sự tồn tại Khỉ Mặt Xanh quỷ mị?"
"Có phải là Khỉ Mặt Xanh quỷ mị hay không lão phu không dám cuồng vọng khẳng định, nhưng sáu vạn binh lính này chỉ sợ thật sự đã bị coi như tế phẩm để tế trời rồi."
"!"
Giả thuyết này khiến cho Tả Giang mất rất lâu mới hồi thần được.
Đại sư ở bên cạnh tiếp tục gật đầu: "Năm đó Kim Diễm Quốc bị chôn vùi, nghe nói là chịu sự trừng phạt của trời xanh, nghĩ đến thì ở trong rừng cây này có lẽ thật sự có rất nhiều oán linh là con dân của Kim Diễm Quốc bị trói ở đây, bọn họ bị trói buộc ở khu vực này không được siêu sinh, chỉ đợi có người tới để thế thân."
"..." Tả Giang.
...
Nói thật, trận pháp này là Bạch Quân Quân bắt chước theo bẫy rập ban đầu hồ ly thiết lập ở thành Phục Ba thăng cấp cải tạo mà thành, nói ra thì lúc trước hồ ly làm cái này đều chỉ là vì có hiệu quả khi đối phó với đối thủ mà thôi.
Thật trùng hợp, vậy mà đại trận trong rừng phòng hộ này của nàng lại hùa theo trận pháp cổ của Kim Diễm Quốc, nhưng chắc hẳn cũng chỉ là tương tự, phong vận hoàn toàn không giống lực sát thương cũng không thể so sánh nổi.
Dù sao trận pháp này của nàng là dựa vào dị năng khống chế, mà cái gọi là thi thể, chẳng qua là bị cỏ cây thậm chí đất cát ở nơi này hấp thu lại rồi chuyển hóa thành dị năng mà thôi.
Nhưng, từ sau khi thuật sĩ đến, lại đồn thổi khiến cho trận pháp này của nàng càng ngày càng tà dị, là nàng hoàn toàn không nghĩ tới.
Nhưng mọi người không biết, Vùng đất vô chủ vốn dĩ đã tràn đầy sắc thái thần bí, lại thêm đại trận giữ cửa kinh khủng này, so với độc chướng của núi Vu Tổ còn kinh khủng hơn, mọi người không thể không tiến hành các loại suy đoán.
Những thuật sĩ này ở đây ngày đêm xem thiên tượng, vò đầu bứt tai ba ngày ba đêm mới tính ra được biện pháp.
Vũ Văn Phong biết có cách phá trận, phải gọi là cao hứng, lập tức triệu kiến những thuật sĩ này.
Những thuật sĩ nói: "Kết hợp với quỹ đạo Tả tướng quân trở về từ cõi chết, có lẽ phương pháp phá trận này là ở trên không trung."
"Không trung?" Vũ Văn Phong mờ mịt.
"Vâng, nhưng chúng ta cần thí nghiệm, xin điện hạ cho chúng ta 100 người để làm mở đường tiên phong."
"Không có vấn đề." Vũ Văn Phong đồng ý dứt khoát.
Tả Giang là người đầu tiên đứng ra xin đi giết giặc: "Điện hạ, mạt tướng nguyện ý dẫn đội tiến về."
Hắn là người duy nhất đi vào ngũ hoàn trận lại còn sống đi ra, nghĩ đến những huynh đệ đã ngã xuống ở nơi đó, làm cấp trên của bọn họ, Tả Giang cho là mình cần phải tự đi một chuyến.
Dù là hiến thân cũng sẽ không tiếc, cùng lắm thì chỉ là chôn cùng một chỗ với các huynh đệ mà thôi.
Vũ Văn Phong thấy huynh đệ có quan hệ thân thiết lớn lên bỏ sống chịu chết, cảm khái rất nhiều: “Được, chờ ngươi khải hoàn."
Các tướng sĩ cũng bị cảm động sâu sắc, vốn dĩ khí thế xuống thấp cũng bởi vì Tả Giang tự động xin đi giết giặc mà tăng vọt thêm mấy phần, ở trong bốn vạn người còn lại này, lại cũng có không ít người giơ nắm tay lên nói: "Chúng ta nguyện cùng Tả tướng quân tiên phong cùng nhau đi vào!"