Dù sao vũ khí của Khâu Nhị Khâu Tam cũng là cung tiễn, mà cung tiễn chỉ thích hợp tấn công tầm xa, bọn giặc cỏ này vốn đánh áp sát, hơn nữa Thái Giang vừa ra lệnh một tiếng giặc cỏ đã liên tục lao về phía hoang dân, Khâu Nhị Khâu Tam còn chưa nhắm chuẩn mục tiêu thì chúng đã tiến đến gần.
Với lại càng căng thẳng thì càng thiếu chính xác. Sau vài lần liên tục bắn trượt, Khâu Nhị Khâu Tam dứt khoát ném cung tên đi, rút dao chẻ củi ra chém người.
Nhưng hai người họ chỉ là thợ săn trên núi, đối phó với giặc cỏ là thôn dân bình thường thì được, chứ muốn đấu với binh sĩ do thám hoa thi võ huấn luyện thật sự như lấy trứng chọi đá.
Khâu Nhị Khâu Tam bị dồn ép lùi về sau liên tục, mà những hoang dân khác thậm chí còn không bằng họ, chỉ trong chốc lát đã bị người ta mổ bụng cắt cổ, cảnh tượng thê thảm không dứt.
Tuy Tiếu Diện với Tiểu Thiền đã xông tới, nhưng họ chỉ có hai người, làm sao ngăn cản được sáu mươi người cùng công kích?
Đúng lúc này, mấy mũi tên được bắn ra vun vút từ trong các hoang dân, những kẻ bị nhắm chuẩn theo tiếng mũi tên trúng đích ngã sấp xuống.
Tiếu Diện với Tiểu Thiền vội quay đầu lại, chỉ thấy người bắn cung là một người xám xịt.
Toàn thân nàng bọc trong áo choàng có mũ rách nát màu xám tro, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, không có tóc dài không có quần áo tinh xảo, thậm chí còn không nhận ra được đây là nam hay nữ.
Nhưng mà Tiếu Diện với Bạch Quân Quân từng đấu tay đôi, hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái đã biết thần xạ thủ này là ai.
Tiếu Diện an tâm quay đầu lại nói với Tiểu Thiền đấy là người một nhà, rồi lập tức vọt về phía kẻ địch và giặc cỏ tiếp tục giao đấu.
Tiểu Thiền nghe thấy Tiếu Diện nói vậy thì không hề do dự, cũng cuốn vào vòng chém giết theo.
Bên này, lão Khâu thúc với Khâu Đại tự giác đưa cung tên trong tay cho Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhận được tiếp viện, lại tiếp tục kéo cung bắn tên, những mục tiêu bị nàng nhắm đến đều trúng tên ngã xuống.
Chốc lát sau, Bạch Quân Quân đã xử lý được mười lăm tên giặc cộm cán, lực sát thương này có thể nói là nghịch thiên.
Vài hoang dân mạng lớn từ trong tay giặc cỏ nhặt về được một mạng, lập tức nhặt hết tên Khâu Nhị Khâu Tam vứt trên đất chạy tới ném về phía Bạch Quân Quân, thậm chí còn có mấy người to gan nhân lúc loạn lạc rút mũi tên trên người giặc cỏ ra đưa qua cho Bạch Quân Quân.
Các lưu dân còn phải chú ý tới Bạch Quân Quân, chứ đừng nói là bọn giặc cỏ.
Một hơi thiệt mười lăm đồng bọn, giặc cỏ nổi giận, không thèm giết lưu dân trước mặt nữa, trực tiếp lao về phía Bạch Quân Quân.
Những người cố đưa mũi tên cùng đường với giặc cỏ, họ không chú ý tới phía sau, chỉ tự dưng cảm thấy sau lưng lành lạnh, rồi lại bị giặc cỏ đang sấn tới chém.
Vì thế lưu dân chạy được một nửa đã ngã xuống.
Mười mấy tên giặc cỏ kia không thèm che đậy, tất cả đều cầm đao tăng tốc.
Lão Khâu thúc với Khâu Đại trợn to mắt nhìn, trên tay Quân Quân cô nương không còn mũi tên nào hết, nàng chỉ còn lại một cây cung trống!
Lúc này Quân Quân cô nương vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không thèm chạy trốn cứ thế đối mặt với bọn giặc cỏ.
“Quân Quân cô nương cẩn thận!”
“Quân Quân cô nương chạy mau!”
“Muốn chạy à? Không có cửa đâu! Hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Ngay lúc giặc cỏ hung tợn giơ đao lên, cổ tay áo Bạch Quân Quân đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh.
Ba mũi tên ngắn đầu tên đồng loạt bắn tới, ba người theo tiếng ngã xuống đất.
Bạch Quân Quân nhanh chóng thay tên vào bắn ra, lại thêm ba người ngã xuống đất.
Tốc độ thay tên của Bạch Quân Quân nhanh đến độ xuất hiện tàn ảnh, bọn đạo phỉ chưa xông lên cũng không kịp phản ứng đã đồng loạt ngã xuống.
Bạch Quân Quân cong môi, thay băng đạn còn phiền hơn thay tên nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Một mình Bạch Quân Quân xử lý ba mươi người, động tĩnh bên này khiến cho Thái Giang chú ý.
Nhưng Thái Giang chỉ phân tâm một chút đã bị A Đao bắt lấy cơ hội, thúc đầu gối vào bụng hắn.