Nhưng thời gian đi thư thái như vậy không bao lâu, Bạch Quân Quân đột nhiên gọi mọi người lại.
Mọi người cũng không phải ngày đầu tiên hợp tác, người của thôn Hỏa tộc nghe thấy Bạch Quân Quân kêu dừng, lập tức vây phụ nữ và trẻ em vào giữa, tất cả nam nhân tất cả đều vây quanh bên ngoài, mà những người có lực chiến đấu tương đối mạnh như Lý Văn Li và đội bảy người thì đứng cùng chỗ với Bạch Quân Quân.
Hiển nhiên, bọn họ là đội tiên phong đầu tiên.
A Đao hỏi: "Cần ta đến phía trước thăm dò không?"
Là một người có dị năng tốc độ, tốc độ đi của hắn nhanh hơn người bình thường, bình thường dò xét tình hình đều giao cho hắn hoặc Tiểu Thiền xử lý.
Lý Văn Li gật đầu đồng ý, A Đao cũng nhanh bước bay mất.
Khinh công của A Đao rất tốt, như là một con chim yến nhẹ nhàng bay lượn trên không trung.
A Đao vừa đi, Tiểu Thiền cũng đi theo, Lý Văn Li cũng không ngăn cản.
Dù sao những thiếu niên này cũng đều phải trưởng thành, tương lai còn phải dựa vào chính bọn họ tự đảm đương một mình.
Lần này dẫn mọi người ra ngoài, vốn là có ý để cho mọi người rèn luyện, cho nên bọn họ cũng không như trước đây việc to việc nhỏ gì cũng ôm đồm, càng có nhiều lúc bọn họ sẽ phân chia nhiệm vụ cho mọi người.
Trước mắt, Tiểu Thiền đi theo A Đao nhanh chóng xông về phía trước, trong chốc lát một căn nhà xuất hiện.
Phía trước căn nhà còn có một khối đá, trên đó viết huyện Lục.
Chắc hẳn đây cũng là một trong bảy huyện của Hoàng Đô.
Chẳng qua huyện Lục khác với huyện Thất.
Mặc dù thôn làng ở huyện Thất bị tàn phá, nhưng khắp nơi vẫn lộ ra dấu vết sự sống và sinh hoạt của con người.
Mà bên này điền viên hoang vu, phòng ốc suy tàn, thậm chí ở trên đường cái còn có thể nhìn thấy xương trắng chất đống.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy thôn làng ở huyện này đã thất thủ, không còn người sống.
A Đao và Tiểu Thiền ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, xác định xung quanh không có người lúc này mới nhẹ nhàng đáp vào trong thành.
Nhưng vừa mới từ trên bờ tường đáp xuống đất, cũng cảm giác được sau lưng một trận gió tanh đánh tới.
A Đao nhanh chóng quay người, kiếm trên tay cũng như phản xạ có điều kiện vung ra ngoài, một cái đầu lâu bị lông trắng che kín loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Đầu của hắn vừa lăn xuống mặt đất, động tác của người này cũng chầm chậm dừng lại, ầm vang ngã xuống đất.
Tiếng động ở bên này thu hút càng nhiều âm binh, bốn phía truyền đến tiếng rít gào trầm thấp xé rách cổ họng, mùi hôi thối cũng càng ngày càng đậm.
A Đao và Tiểu Thiền nhìn nhau một cái, chỉ thấy quanh mình lại có mấy chục con âm binh chậm rì rì đi ra từ góc xó.
Bọn họ nhất thời biến sắc phi thân rời đi.
Hai người vừa đi, những âm binh kia xông tới một đoàn, bọn họ ngửi ngửi khí tức của hai người rời đi, tức giận vô cùng.
A Đao và Tiểu Thiền nhanh chóng trở về, bẩm báo tình hình phía trước.
Lý Văn Li không nhịn được nhíu mày: "Không nghĩ tới ở nơi đây lại còn ẩn náu nhiều âm binh như vậy."
Hắn cho là nên xuất hiện chắc hẳn đều đã tụ tập ở gần Đông Địa.
"Chắc là lúc Vũ Văn Tuyển dẫn theo âm binh đổ bộ, có đứa không nghe chỉ huy tụt lại phía sau rồi." Bạch Quân Quân trả lời.
Mà loại âm binh tụt lại phía sau này là đáng sợ nhất, chỉ cần có một con đi vào chỗ người dân bình thường, thì có thể chế tạo ra vô số âm binh.
Mà nơi này luân hãm cũng hợp tình hợp lý.
Điều làm cho người ta đau đầu nhất chính là những âm binh này không có thuốc chữa, ngoại trừ giết chết bọn họ, không có bất kỳ biện pháp nào.
Mà tình hình ở huyện Lục, là nhất định phải giết toàn bộ mới được.
Thế là, Bạch Quân Quân Lý Văn Li bắt đầu sắp xếp đội ngũ, bọn họ để hai phần ba binh lực ở bên ngoài bảo vệ người nhà, cảnh giác đám âm binh mò ra.
Còn lại thì cùng bọn họ đi vào bên trong huyện thanh lý âm binh.
Mọi người ăn nhịp với nhau lập tức hành động, nói ra thì việc thanh lý âm binh đối với thôn Hỏa tộc mà nói, đã là chuyện hạ bút thành văn.