Hai người yên tâm thoải mái nô dịch tiểu hài tử, nhưng nói thật trước đó năng lực của Bạch Linh Vũ chỉ giới hạn ở trước khi Lý Văn Li dạy hắn chiết xuất, mấy ngày này lịch trình tịnh hoá với cường độ cao, khiến công lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Hiện tại ngoại trừ biết tịnh hóa không khí, hắn thậm chí còn có thể sử dụng dị năng để đi tiêu diệt âm binh.
Nhưng Tiểu Vũ chỉ dám âm thầm hành động, trước mặt người khác thì tuyệt đối không dám thi triển.
Hồ ly ca nói, phải khiêm tốn!
Cứ như vậy, mọi người tiếp tục đi về phía trước, đáng tiếc những huyện thành còn lại có cảnh ngộ giống y như đúc huyện Lục.
Trên đường bọn họ đi, bảy huyện ở Hoàng Đô lại chỉ còn huyện Thất là sống sót, còn lại toàn bộ thôn trang cũng giống như huyện Lục bị âm binh tấn công tàn phá.
Bây giờ thấy thôn trang của sáu huyện đều đã thất thủ không còn một người sống.
Mà ban đầu những cô vợ mới gả cũng từ tâm trạng lo lắng không yên trở nên bình tĩnh, thậm chí lúc dọn dẹp thi thể bọn họ cũng sẽ ra tay hỗ trợ.
Cứ như vậy mọi người mất 20 ngày, một đường quét sạch, cuối cùng đã đi đến Hoàng Đô.
Nhưng tình hình ở Hoàng Đô không thể nghi ngờ phức tạp hơn. Bởi vì Hoàng Đô vốn dĩ đã rộng lớn, nhân khẩu phong phú, địa hình cũng càng phức tạp.
Hơn nữa lúc trước Vũ Văn Tuyển dẫn theo âm binh trở lại Hoàng Đô, nơi này đã xảy ra chuyện gì bọn họ căn bản cũng không biết.
Nếu toàn bộ Hoàng Đô đã biến thành thiên hạ của âm binh, vậy bọn họ hơn một ngàn người không thể nghi ngờ là dê vào miệng cọp, phải đối mặt với chí ít 300 ngàn âm binh.
Nếu như nói chỉ là hai người Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tiến vào Hoàng Đô dĩ nhiên có thể toàn thân trở ra, nhưng muốn dẫn hơn 1000 người vậy thì chưa chắc có thể toàn viên an toàn.
Cho nên Bạch Quân Quân không liều lĩnh bảo tất cả mọi người đều đi theo.
Nàng để mọi người an trí ở ngoại ô của Hoàng Đô, để bọn hắn ở đây đợi tin tức.
Bao gồm cả đội bảy người, Bạch Quân Quân cũng không để bọn họ đi theo.
Lúc này đội bảy người đã không phải là đội bảy người năm đó nữa, A Đao cũng không phải A Đao dính người kia nữa.
Từ sau khi thành thân, hắn càng ngày càng độc lập.
Cho nên lần này bọn họ phân phó, tất cả mọi người ngoan ngoãn ở lại nguyên chỗ, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là bọn họ biết rõ thực lực của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân.
Nếu như ngay cả bọn họ cũng không thể toàn thân trở ra, vậy quả thực, tăng thêm bọn họ cũng chỉ uổng công.
Cứ như vậy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li như là hai con chim yến nhẹ nhàng bay vào trong hoàng đô dưới sự quan sát của mọi người.
Hoàng Đô có tổng cộng bốn cửa thành, nhưng lúc này tất cả cửa thành đều đóng chặt, trên tường thành không thấy trú quân, trên đường cái lại có thể nhìn thấy âm binh công khai đi lại.
Trừ cái đó ra, không còn vật sống nào khác.
Hai người nhảy xuống thật sự cũng không khách khí, dù sao trên đường cái du tẩu chính là âm binh, chứ không phải thần tài.
Lý Văn Li trực tiếp vung kiếm gió ra, cắt đầu toàn bộ âm binh du đãng trên đường.
Lập tức cả con đường đều yên lặng.
Có điều suy cho cùng hai người bọn họ toả ra hơi thở của vật còn sống.
Cho nên, cho dù dọn dẹp đám âm binh du đãng trên đường cái, vẫn sẽ có càng ngày càng nhiều âm binh dần dần tụ tập.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân dứt khoát không đi, trực tiếp làm mồi câu, chờ từng nhóm âm binh tự mình đưa tới cửa.
Mà hai người bọn họ làm mồi nhử quả thực rất có hiệu quả, âm binh quả nhiên từ bốn phương tám hướng xông tới, Lý Văn Li tiếp tục dùng kiếm gió thu hoạch.
Chỉ chốc lát sau, ở đây tụ tập gần ngàn âm binh, theo đó thi thể của âm binh càng ngày càng nhiều, mùi hôi thối cũng càng ngày càng đậm.
Không biết là Lý Văn Li đã làm sạch khắp ngõ ngách này, hay là quen với mùi thối của thi thể bao trùm lấy bọn họ, nói tóm lại, âm binh dũng mãnh từ xó xỉnh tiến ra dần dần giảm bớt.
Thưa thớt ngẫu nhiên từng con, thậm chí dần dần không còn.