Tiểu hài tử không hiểu hai người này, nhưng thấy bọn họ khuôn mặt xinh đẹp quần áo sạch sẽ nói chuyện cũng không thô tục, chắc hẳn là người giữ chữ tín.
Cho nên nó khẽ cắn môi, bắt đầu nói cảnh ngộ của hoàng đô trong khoảng thời gian này.
Nói tóm lại, phải nói từ trước tết.
Lúc đó, Vũ Văn Tuyển đã trở về hơn một tháng, nhưng bởi vì Ngũ vương gia và con của hắn đều chết ở Vùng đất vô chủ, cho nên thuộc hạ của Ngũ vương gia có sự nghi ngờ, luôn cảm thấy chủ công chết không đơn giản như vậy.
Thậm chí còn có thể rất có liên quan đến Vũ Văn Tuyển.
Thế là ngày hôm đó, thuộc hạ của Ngũ vương gia khởi phát đánh úp Vũ Văn Tuyển.
Cũng là ngày đó, ác mộng của Hoàng Đô bắt đầu rồi.
Vũ Văn Tuyển triệu hồi âm binh, đồng hoá toàn bộ thuộc hạ cũ của Ngũ vương gia, nhưng trong chiến dịch này, cũng không phải là tất cả âm binh đều nghe hiệu lệnh, có âm binh trở thành kẻ sát nhân điên cuồng, nhìn thấy người sống thì dốc sức cắn, căn bản mặc kệ là kẻ địch hay là đồng bọn.
Bách tính vô tội càng bị cuốn vào trong đó.
Thế là, Hoàng Đô thoáng cái đã lộn xộn.
Có người chạy đi, nhưng chạy đi lại có một bộ phận trốn về, bởi vì theo bọn họ nói bên ngoài cũng đều là âm binh ẩn hiện.
Mà một số vương hầu tướng lĩnh cũng đều đóng cửa lớn nhà mình lại, ở trong nhà mình không ra.
Người bình thường nghĩ ra cách để bọn họ che chở, hoặc là giao tiền hoặc là giao lương thực, hoặc là trở thành lính dự bị của bọn họ.
Cứ như vậy, Hoàng Đô lập tức cát cứ ra rất nhiều thế lực.
Nhưng chuyện này không khác gì tập hợp quân đội cá nhân, Vũ Văn Tuyển dĩ nhiên không cho phép.
Cho nên hắn trực tiếp để âm binh đánh sập tất cả những nơi có tập hợp quân đội cá nhân, chỉ còn lại có quán rượu Đông Thăng.
Quán rượu Đông Thăng dưới sự thống lĩnh của chưởng quỹ Triệu Tiểu Miêu bắt đầu thu nhận nạn dân, nhưng muốn được bảo vệ, chỉ có thể đưa ra số tiền kếch xù.
Rất nhiều người không đóng nổi phí bảo hộ, chỉ có thể tự né tránh, thậm chí trơ mắt nhìn mình bị âm binh cắn xé, cuối cùng cũng biến đổi thành âm binh mới.
Nhưng, mặc kệ người ở bên ngoài thê thảm như thế nào, Triệu Tiểu Miêu cũng sẽ không thông cảm.
Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy, Triệu Tiểu Miêu chưa chắc sẽ gây nên sự phẫn nộ lớn với mọi người như thế.
Có đôi khi nàng ta sẽ dẫn người đi ra ngoài tìm đồ ăn, những người nhỏ bé nhờ nhà mình có hầm ngầm mà trốn đi trở thành đối tượng cho bọn họ cướp bóc.
Âm binh không tới, ngược lại là quán rượu Đông Thăng thổ phỉ thường xuyên tới thăm, không muốn đưa rượu thịt lương thực cho bọn họ thì bị bọn họ ném vào trong ổ âm binh.
Thậm chí bọn họ đang tìm kiếm lương thực trên đường, thuận tay cứu người, hoặc là gián tiếp cứu người đều sẽ bị lừa bịp khoản tiền thuê kếch xù, nếu như không cho, thì sẽ bị giết hoặc bị ném vào trong ổ âm binh.
Chính là bởi vì như vậy, tiểu hài tử nhìn thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mới co cẳng chạy.
Dù sao ngộ nhỡ bọn họ muốn mình bỏ tiền, nó không có gì cả.
Bạch Quân Quân nghe tiểu hài tử nói, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Nếu không phải tiểu hài tử trước mắt còn mặc y phục cổ đại, nàng đã muốn hoài nghi có phải đã trở lại tận thế rồi hay không.
Đây không phải diện mạo ban đầu của căn cứ hay sao?
Trước đây lúc vừa mới tận thế, thì có rất nhiều khu vực như này, chưa từng nghĩ nơi này cũng có.
"Chuyện của quán rượu Đông Thăng ta đã biết, vậy còn ngươi? Ngươi là ai, từ đâu tới đây, làm sao tránh né thế cục loạn lạc này?"
Tiểu hài tử mím môi một cái: "Ta chỉ là một người bình thường thôi, cha mẹ của ta liều chết mới cứu được ta từ trên tay âm binh trở về, bọn họ cho ta mạng sống lần thứ hai, cho nên bất luận thế nào ta cũng phải sống sót."
Tiểu hài tử nói xong nắm chặt tay lại, trên mặt đều là sự kiên nghị.
Lý Văn Li nhếch miệng, liên quan đến nghề nghiệp từ trước đến nay hắn rất thích người như này, cho nên khẽ vỗ bờ vai của nó: "Yên tâm, mạng của ngươi rất cứng, về sau theo ta lăn lộn đi."