Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1237 - Chương 1237. Học Tập 36 Kế

Chương 1237. Học tập 36 kế Chương 1237. Học tập 36 kế

Sau một lúc lâu, Bạch Quân Quân đột nhiên chỉ vào một bản bá vương nào đó nói: "Không nói những thứ khác, biện pháp Tứ diện sở ca này rất tốt, chàng thấy thế nào?"

Lý Văn Li nghe vậy ghé sang xem điển tịch Tứ diện sở ca một chút, không nhịn được sờ lên cằm chân thành nói: "Đại tiểu thư dự định dùng như thế nào?"

Mặc dù nhìn thì rất lợi hại, nhưng quân Triều Dương lại không tiến đánh địa phương khác, bọn họ giờ phút này đang ở ngay địa bàn của mình, dùng biện pháp này cũng không biết có tác dụng hay không.

Bạch Quân Quân lườm hắn một cái: "Ai nói quê hương chỉ giới hạn ở dưới chân? Trước khi bọn họ trở thành quân Triều Dương có phải là con dân của nước Bạch Câu hay không? Cho dù đã trở thành quân Triều Dương, không phải là bảo vệ chính nước Bạch Câu của mình hay sao? Bọn họ có kinh nghiệm bốn năm chiến loạn hay không?

Ta tin rằng đáp án là chắc chắn, hơn nữa trong lòng mỗi người đều có sự quyến luyến đối với phồn hoa yên ổn.

Mình cũng không cần hát ca khúc nhớ nhà gì cả, chỉ với mấy điệu hát dân gian về thời thịnh thế đó đã đủ phá sự phòng thủ của bọn họ rồi."

Lý Văn Li yên lặng giơ ngón tay cái lên: "Lão bà đại nhân cao minh! Trong nháy mắt đã mở ra phương pháp!"

Hai người nói làm là làm, bây giờ đi tìm điệu hát dân gian thời thịnh thế.

Đương nhiên, người hát không phải bọn họ, dù sao hai người đều đã hoán đổi linh hồn, nào hiểu về vè thuận miệng dân dao ở nơi này?

Hai người hấp tấp đi ra khỏi không gian trở về nơi đóng quân.

Lúc này mọi người của thôn Hỏa tộc chưa ngồi được bao lâu, còn tưởng rằng có thể nghỉ một lúc, kết quả Bạch Quân Quân Lý Văn Li sôi động trở về, đang định mở miệng hỏi tình hình.

Lý Văn Li đã hỏi trước: "Có ai biết ca dao dân ca?"

? ? ?

Mọi người bối rối, đại chiến sắp đến hát dân dao gì chứ?

Nhưng thắc mắc thì thắc mắc, tất cả mọi người vẫn rất phối hợp gật đầu.

Tất cả đều không nói hai lời lập tức gào lên như người bán hàng rong ngoài chợ cá.

Bây giờ cũng bắt đầu biểu diễn mấy trò của chính mình.

Thậm chí về sau, ca dao tết xuân đuổi bắt quái thú, tình ca ngày hội hoa tháng hai, bài ca đưa đám thanh minh tất cả cũng đều được hát lên.

Hai người hoàn toàn không nghĩ đến những người này đều là nghệ thuật gia trong cuộc sống hàng ngày, nói đến hát ai cũng có thể xướng lên vài câu.

Nhưng dân dao ấy à, hát tự nhiên thì lại dính giọng địa phương quá nặng không rõ ý gì.

Cuối cùng hai người không có tế bào nghệ thuật gì chỉ giao nhiệm vụ này cho thủ lĩnh của đám thổ phỉ mới gia nhập, để hắn chọn mấy bài vè hát thuận miệng để đi cùng bọn họ.

Thủ lĩnh của thổ phỉ được ủy thác trách nhiệm đương nhiên rất trân quý cơ hội này, hấp tấp chọn mấy bài ca dao bình thường để hát, phân phó bọn họ thực hiện.

Chọn được ca khúc còn đặc biệt bảo các chàng trai biểu diễn cho mọi người, hắn thì làm nhà phiên dịch ở bên cạnh phiên dịch.

"Ca khúc này chủ yếu là nói tháng ba nhân lúc tết mà họp chợ, lợn nhà ngươi chạy thở hổn hển, trâu nhà ta kéo xe, đi chợ mua bán đổi gạo thóc, gạo thóc đầy kho cưới vợ..."

Thủ lĩnh thổ phỉ nói xong thì cảm khái: "Bài hát này ấy à, trước kia cảm thấy tầm thường, bây giờ lại trở thành vọng tưởng. Chủ yếu là thế đạo quá loạn, hát một lần lại nhắc nhở chính mình một lần, ngày tốt không còn, hiện tại cũng không thể hát."

Bạch Quân Quân cũng rất hài lòng, bài hát này hay, càng tầm thường càng quê mùa thì càng đi sâu vào lòng người, đợi lát nữa phát huy sức mạnh lại càng lớn.

Hai người rất hài lòng dẫn theo tiểu đội hợp xướng này.

Những người còn lại hâm mộ nhìn sang, trong lòng nói, sớm biết biết ca hát cũng là một môn cộng thêm điểm, bọn họ tuyệt đối sẽ biểu hiện tốt một chút.

Tiểu phân đội hợp xướng có chút thấp thỏm đi theo Bạch Quân Quân Lý Văn Li tới gần doanh trại của quân Triều Dương.

Nói không sợ là giả, lúc trước bọn họ rời xa nơi này chẳng phải là đánh lấy chủ ý rời khỏi ba nước nhỏ à, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại vẫn trở về.

Bình Luận (0)
Comment