Chẳng ai ngờ rằng Vũ Văn Loan Phi đã từng nhàn vân dã hạc, thích làm yến hội cung đình một ngày kia lại biến thành nô lệ của vợ, trong mắt của hắn chỉ có Văn Nhân Phinh Đình, chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả đều quay xung quanh một mình Văn Nhân Phinh Đình.
Lâm nương tử bình luận: "Nghệ thuật gia à, hoặc là kiểu đa tình, hoặc chính là kiểu si tình, Phinh Đình rất may mắn, gặp được chính là vế sau."
Văn Nhân Phinh Đình chỉ bất đắc dĩ cười, Vũ Văn Loan Phi như này nàng còn cảm thấy đau đầu, cho dù là ai có một cái đuôi đi theo bất chấp thời tiết đều sẽ thấy phiền.
Nhưng tên này khuyên thế nào cũng không khuyên nổi, Văn Nhân Phinh Đình chỉ có thể từ hắn.
Mà lúc này Vu Noãn cũng đã hơn bảy tháng, thân thể nặng nề nàng ấy dĩ nhiên cũng lựa chọn không đến yến hội cung đình, làm trượng phu của nàng ấy, A Đao tất nhiên cũng không đi.
Lý Văn Li cũng không miễn cưỡng, để A Đao chiếu cố tốt ba người, rồi dẫn một nhà lão tiểu xuất phát.
Thành chủ dĩ nhiên ở trong thành bảo.
Tòa thành cách trang viên của Đại Hồ Tử một khoảng nhất định, để tỏ lòng thành ý, thành chủ còn sắp xếp xe ngựa tới đón bọn họ.
Từng chiếc xe ngựa hai đầu mở mui có khác biệt rất lớn với Hắc Long quốc.
Mỗi một chiếc xe ngựa đều chỉ có thể chứa được 2-3 người, xa phu mặc trang phục kỵ sĩ đặc biệt của bọn họ.
Đại Hồ Tử giới thiệu cho mới biết, thì ra đội hộ vệ bên này không gọi hộ vệ mà gọi là kỵ sĩ, chức trách chủ yếu là bảo vệ thành chủ thậm chí tuần tra giữ gìn trị an trong nội thành.
Nhưng nam nhân làm kỵ sĩ ngoại trừ phải có bối cảnh gia đình, còn phải có dáng dấp anh tuấn, kiếm thuật lợi hại mới được.
Mọi người đánh giá một lúc với kỵ sĩ toàn thân phát ra sự hăng hái này mới lên xe ngựa.
Loại xe hở mui này chạy vẫn rất hài lòng, rất thích hợp ngắm cảnh.
Hồ tử đại thúc nói, còn có một loại giống như ở Trung Nguyên, loại kia có cửa, nhưng bình thường chỉ có lúc thời tiết không tốt mới có thể dùng.
Bình thường mọi người xuất hành đều dùng loại xe mở mui này, như này có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường, còn rất tiện mua bán.
Bạch Quân Quân cảm nhận được xe ngựa công chúa bí ngô này cũng rất cảm khái, nếu như có thể kiếm mấy chiếc về Vùng đất vô chủ, để xe ngựa này chạy tới chạy lui trên đường phố và Tam Xá Khẩu, có vẻ như là một phương tiện giao thông không tệ.
Lý Văn Li cũng gật đầu: "Ngựa ở Châu Âu rất anh tuấn, cảm giác chúng ta cũng có thể đưa vào một ít."
Hai vợ chồng nói thầm mọi người đều nghe được.
Nhất là đám Tiểu Thiền, mấy người kia thế nhưng biết hai người này có một không gian thần bí, chỉ cần là đồ vật được bọn họ coi trọng, bình thường không bao lâu sẽ xuất hiện ở Vùng đất vô chủ, bọn họ đã tập mãi thành thói quen.
Mọi người gian giảo nhìn thoáng qua xe ngựa thần kỳ này, trong lòng đáp đoán chừng không bao lâu những thứ này sẽ trở thành đồ của bọn họ.
...
Tuấn mã lao nhanh, đại khái hơn nửa giờ sau, mọi người ở trên thảo nguyên mênh mông nhìn thấy được một tòa lâu đài đỉnh nhọn phong cách Châu Âu, cái này so với trang viên của Đại Hồ Tử nguy nga hùng vĩ hơn nhiều.
Cái này ở tận thế chưa từng có, ở Hắc Long quốc của bọn họ thì càng chưa từng có, đám Tiểu Thiền cũng chưa từng gặp qua, thật xa đã há to miệng.
Lâm nương tử cũng hận không thể chụp ảnh lưu niệm mới được.
Chưa từng nghĩ một ngày kia xuất ngoại, không cần hộ chiếu, không cần bất kỳ thông điệp văn thư, nói đi là đi.
Không khỏi có chút cảm giác hoang mang.
Mọi người mới đến gần tòa thành, lập tức có người đi ra tấu nhạc, kèn lệnh thật dài này thổi, ai không biết còn tưởng rằng sắp khai chiến.
Mà ở bên này lại có ý là nghênh đón khách tôn quý nhất.
Sau từng tiếng tiếng kèn, một người nam nhân ăn mặc lộng lẫy xuất hiện ở cửa tòa thành.
Hắn ta cười mỉm nhìn sang mọi người: "Hoan nghênh chư vị dũng sĩ đến lâu đài Ma Đạt, tối nay chúc cho chư vị có một đêm tuyệt vời khó quên."