Khi bấc đèn thắp lên ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng một vùng trời, trong phút chốc khắp phòng vây quanh bởi ấm áp.
Căn phòng nhỏ này có một chiếc giường mềm trải cỏ, bây giờ còn có một cái bàn trà lùn, mấy cái nệm rơm.
Nhìn dáng vẻ thật sự khá có cảm giác là nhà.
Đương nhiên, đây là ngôi nhà đúng nghĩa chính thức đầu tiên của họ sau chừng ấy thời gian phiêu bạc.
Điều tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa tìm được Bạch Linh Vũ.
Nếu cả nhà lão Khâu thúc mà ở đây thì còn tuyệt hơn nữa, sống ẩn ở đây đến khi chiến loạn kết thúc cũng khá tốt.
Bạch Táp Táp phức tạp nhìn Tiểu Sơn đang nghiêm túc ăn cơm, nghĩ đến hiện thực tàn khốc mà bất đắc dĩ thở dài.
“Còn nhỏ mà thở dài gì đó, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
“Sẽ tìm được Tiểu Vũ đúng không?”
“Sẽ tìm được.” Bạch Quân Quân thoáng nhìn về phương xa, nàng có một linh cảm, rất nhanh sẽ gặp lại được Tiểu Vũ.
“Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn như máy đọc lặp lại lời nói của nàng.
“Đúng vậy.” Bạch Quân Quân gật đầu khẳng định.
Đây cũng là nguyên nhân nàng phải làm ngọn nến.
Buổi tối nàng muốn đi thăm dò lần nữa, nhưng ở đây không có đèn, hai tiểu hài nhi này chắc chắn sẽ sợ hãi cả đêm, có ngọn nến, ít nhất về mặt tinh thần sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
“Không đi không được hả?”
“Buổi tối có lợn rừng đó.”
Hai tiểu hài nhi đều rất lo lắng.
“Yên tâm, ta sẽ về ngay thôi.” Còn Bạch Quân Quân thì lại chẳng lo lắng chút nào.
Vừa nãy nàng đã đặt quà đáp lễ ở chỗ bẫy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chủ nhân của cái bẫy đã trúng chiêu, nàng phải quay lại xem tình hình, có khi lại thu hoạch được bất ngờ gì đó.
Nếu chờ đến mai, ai biết có biến cố xảy ra không.
Tuy nhiên việc Bạch Quân Quân liều chết đánh cược với nhóm người thần bí kia, Bạch Táp Táp lại chẳng biết gì cả.
Bởi vì sau khi trở về Bạch Quân Quân hết thử quả dại rồi lại đi làm nến, không hề có chút ý căng thẳng nào.
Mà bây giờ Bạch Quân Quân vẫn nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn đi ra ngoài, Bạch Quân Quân chỉ lo lắng một chút rồi nhả ra.
Chờ Bạch Quân Quân mò mẫm rời đi, trong phòng con lại Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn, họ nhìn nhau càng nghĩ càng bất an.
Vừa rồi không thấy gì, bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, bỗng nhiên cảm thấy Bạch Quân Quân làm nến là đã sớm lên sẵn kế hoạch.
Có phải trước khi về tỷ ấy đã lên sẵn kế hoạch, dù là ăn quả dại hay làm ngọn nến đều chỉ khiến họ an tâm?
Nhưng trưởng tỷ làm như vậy, chứng tỏ chuyện tỷ ấy làm có nguy hiểm nhất định.
Nghĩ đến cái bẫy hung hiểm hôm nay họ gặp được, Bạch Táp Táp càng thêm đứng ngồi không yên.
Có điều căng thẳng sẽ lây bệnh, nàng đứng ngồi không yên dẫn tới Tiểu Sơn cũng căng thẳng theo.
Để tránh cho mình nghĩ bậy, Bạch Táp Táp dứt khoát tìm chuyện làm dời đi sự chú ý, ví dụ như chạy Tiểu Sơn học chữ.
Nội dung bắt đầu từ Thiên Địa Huyền Hoàng đơn giản nhất.
Tiểu Sơn vốn là hài tử hoạt bát, lúc trước Lưu thị còn lo lắng sau này nó đi học sẽ không ngồi yên.
Nhưng sau khi tỉnh lại tính cách của Tiểu Sơn biến thành yên tĩnh ngoan ngoãn, Bạch Táp Táp nói muốn dạy nó học chữ, Tiểu Sơn lập tức phối hợp gật đầu.
Vì thế hai tiểu hài tử ngồi trên cái bàn trà nhỏ mới làm bắt đầu học Thiên Tự Văn.
Mà bên kia, Bạch Quân Quân quen cửa quen nẻo mò mẫm đi tới chỗ cái bẫy.
Tuy nhiên mới đi được hai phần ba chặng đường, đất dưới chân nàng đột nhiên mềm oặt.
Bạch Quân Quân lập tức mất đi trọng lực rơi xuống.
Không biết nơi đây từ khi nào thì biến thành vũng bùn, nàng cuống quít khống chế dị năng, một sợi dây leo điên cuồng sinh trưởng lôi nàng ra.
Bạch Quân Quân vất vả thoát khỏi vũng bùn xong, trên mặt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Lúc trước đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên gặp phải vũng bùn?