Bạch Linh Vũ đột nhiên lanh trí nói: “Có thể là trưởng tỷ đưa đến.”
“Vậy chúng ta có cần đánh thức hồ ly ca ca không?”
Bạch Linh Vũ quơ quơ ấm nước, phát hiện đã hết sạch, nghĩ thầm hồ ly ca ca uống nước rồi.
Hắn lắc đầu: “Chờ ca ca tỉnh lại rồi đưa cho huynh ấy uống.”
Tiểu Sơn phối hợp gật đầu theo, yên lặng nằm bên cạnh Bạch Linh Vũ.
“Tiểu Vũ, ngươi lại kể cho ta nghe chuyện ngươi với ca ca đại chiến lợn rừng đi.”
Chuyện này đã trở thành chuyện kể trước khi ngủ hằng ngày của Tiểu Sơn.
Bạch Linh Vũ bắt đầu chậm rãi lải nhải kể lại thảm cảnh mấy ngày ở cùng Lý Văn Li.
Nói một hồi hai tiểu hài tử cũng ngủ.
…
Đã lâu lắm rồi mọi người chưa an nhàn như vậy, khi Bạch Quân Quân tỉnh lại đã là chạng vạng.
Nàng bước xuống lầu thì thấy mấy người Bạch Táp Táp đang nhóm lửa nấu cơm, Tiểu Sơn ở bên cạnh giúp đỡ.
“Tiểu Vũ đâu rồi?” Bạch Quân Quân theo bản năng hỏi một câu.
“Hắn với hồ ly ca ca đi bắt cá rồi.” Tiểu Sơn lớn tiếng trả lời.
“Đệ không đi hả?” Bạch Quân Quân có hơi bất ngờ, bởi vì ngoại trừ Tiểu Vũ ra, gần đây Tiểu Sơn cũng rất thích đi theo sau mông Lý Văn Li.
Lúc ấy Tiểu Sơn đang cầm dùi đá đẽo khối gỗ, nó vui rạo rực lắc đầu: “Đệ muốn làm một cái bình đựng mật ong thật đẹp.”
“?” Bạch Quân Quân ngơ ngác, nàng chỉ ngủ trưa thôi mà, đã xảy ra chuyện gì vậy.
Bạch Táp Táp che miệng giải thích: “Hồi nãy Văn Li ca nói Tiểu Sơn với Tiểu Vũ đi múc nước cho huynh ấy vất vả quá, huynh ấy muốn khen thưởng mật ong cho hai đứa nó, Tiểu Vũ ngây ngô ăn phần của mình rồi, Tiểu Sơn thì không ăn mà muốn làm cái bình được mật ong rồi chia ra ăn từng chút.”
“...” Bạch Quân Quân trợn mắt há mồm, Tiểu Sơn khôn khéo như vậy sao.
Nàng bội phục xoa đầu Tiểu Sơn: “Cố lên nha.”
“Không biết hai người Tiểu Vũ bắt cá thế nào rồi, hai người họ đi ra ngoài lâu lắm.”
Bạch Táp Táp nói thầm một câu về tình hình hiện tại.
Bạch Quân Quân nghe vậy, gánh lấy trách nhiệm đi tìm người, lặng lẽ đi về phía bên dòng suối nhỏ.
Nhưng Bạch Quân Quân không thể nào ngờ được, đi đến dòng suối nhỏ lại thấy cảnh tượng khiếp người.
Giờ phút này Lý Văn Li đang đứng bên bờ, chỉ có một mình Bạch Linh Vũ đứng cạnh dòng suối nhỏ, Bạch Linh Vũ đứng cạnh suối nhỏ giơ tay lên, quanh người hắn nổi lên rất nhiều bọt nước nhỏ mịn.
Đám bọt nước nhỏ đó nhẹ nhàng run lên, Lý Văn Li nói câu gì ấy đôi tay Bạch Linh Vũ cố gắng nắm chặt về phía không trung, tiếp theo bọt nước lập tức nổ tanh tách rơi lại xuống nước.
Bạch Linh Vũ vui mừng quay đầu lại nhìn Lý Văn Li: “Hồ ly ca ca, đệ thành công rồi!”
“Ừ.” Lý Văn Li khẽ cười gật đầu.
Lý Văn Li vừa định khen vài câu, đã nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Linh Vũ trở nên hoảng sợ.
Trong phút chốc hắn có linh cảm xấu, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Bạch Quân Quân trưng ra vẻ mặt sát khí đứng ngay phía sau.
“Trưởng… trưởng tỷ.” Bạch Linh Vũ ngơ ngác kêu lên một tiếng.
Bạch Quân Quân không thèm nhìn tới hắn, chỉ nói một câu: “Đệ về trước đi.
“Đệ…” Bạch Linh Vũ lập tức luống cuống, muốn giải thích nhưng không biết phải nói từ đâu.
“Ta có việc muốn tâm sự với hắn, đệ về trước đi.” Bạch Quân Quân vẫn nghiêm túc như cũ.
“Đi đi, không có gì đâu.” Lý Văn Li an ủi Bạch Linh Vũ một câu.
Bây giờ Bạch Linh Vũ mới lưu luyến từng bước rồi đi.
Chờ hài tử đi xa Bạch Quân Quân mới nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Văn Li.
“Nói, rốt cuộc ngươi là ai.”
Lý Văn Li không trả lời.
Bạch Quân Quân nói tiếp: “Lúc đầu ta nghĩ ngươi là dị năng giả dân bản xứ, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải. Nếu ta đoán không lầm, ngươi dùng được cả bốn loại dị năng địa thủy hỏa phong, đúng không hả hồ ly?”