Động tác khác thường bên này cũng thu hút sự chú ý của Lý Văn Li.
Thấy Bạch Quân Quân thu hoạch được bảo kiếm, Lý Văn Li cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.
Chu quỷ là một trong số tứ đại danh kiếm của thiên hạ ai mà không biết?
Theo truyền thuyết Thanh Vĩ và Chu Quỷ đã biến mất vào ngàn năm trước, bây giờ trên đời chỉ có hai thanh bảo kiếm truyền lại cho đời sau.
Trong đó Bạch Lâu ở trong tay Cửu hoàng tử, Huyền Đấu ở trong tay A Đao.
Chưa từng nghĩ tới, trong kho binh khí này lại cất giấu Chu Quỷ.
Nghe đồn Chu Quỷ là kiếm của thích khách, nó nhỏ gọn có thể giấu trong ống tay áo, và nếu giỏi che giấu thì nó có thể giấu kín trong cổ họng, từ xưa đến nay bao nhiêu người tài dị sĩ đã dựa vào thanh kiếm này để ám sát đám tham quan ô lại ăn thịt uống người.
Chu Quỷ đã biến mất ngàn năm vậy mà bị che lấp ở nơi này, nhìn Bạch Quân Quân tìm thấy Chu Quỷ, Lý Văn Li lại nhịn không được mà ghen tức.
Đây là một con dao găm tốt đến cỡ nào chứ, tại sao lại để đại tiểu thư nhặt được, vận khí cũng quá tốt.
Bạch Quân Quân cũng cảm thấy vận khí của mình quá tốt, vốn dĩ chỉ nghĩ là bổ sung một cây chủy thủ, ai có thể nghĩ lại lấy được danh kiếm tuyệt thế.
Nàng không nói hai lời trực tiếp đeo thanh bảo kiếm trên lưng, tuyên thệ xong quyền sở hữu của nó, mới chậm rãi vơ vét những thứ khác.
Nhưng đã có Chu Quỷ, những thanh kiếm khác mặc dù sắc bén nhưng luôn cảm thấy giống như thiếu đi vài phần linh hồn. Nhưng là người giết nhầm còn hơn bỏ sót, Bạch Quân Quân vẫn ném hết tất cả đao thương gậy gộc nhìn thấy vào trong không gian.
Dù sao để ở nơi này cũng không có tác dụng gì, nhân lúc nó chưa bị oxi hoá, trước tiên cứ cứu một đợt đã, nói không chừng sau này có thể có tác dụng lớn.
Bên kia Lý Văn Li cũng đang chọn một vũ khí thuận tiện, trong giây lát Lý Văn Li đã phát hiện có một căn gác, vừa đi lên trên, hắn lại sợ ngây người.
Chỉ thấy bên trên có rất nhiều sản phẩm bằng da có hơi thở dị vực được tích trữ để trên đó.
Quần áo, giày rực rỡ muôn màu.
Không biết là nơi đây được bịt kín tốt hay là do không khí ở gần núi lửa khô ráo, nói tóm lại phần lớn đồ vật đều được lưu giữ hoàn hảo.
Nhưng những thứ này không giống như được sinh ra ở Trung Nguyên, nhìn có chút hơi hướng kiểu La Mã hoặc Ả Rập.
Lý Văn Li đã đọc thuộc lòng lịch sử thế giới liếc mắt đã nhìn ra phong cách và nguồn gốc của những vật được cất giữ ở đây.
Những hàng hoá này đoán chừng là lúc thương đội của thành chủ vào Nam ra Bắc đổi với thương nhân nước ngoài.
Nhưng có sao nói vậy, dây chuyền sản xuất sản phẩm bằng da của phương Tây quả thực rất phát triển, việc cấp bách của Lý Văn Li là tìm quần áo, dĩ nhiên là tìm kiếm ở nơi này.
Hắn liếc một chút đã chọn trúng một thứ trong cái rương bạc, bên trong chiếc rương bạc này phát ra một thứ mùi thơm lạ lùng yếu ớt, rất cảm thấy hứng thú mở ra.
Bên trong chỉ có một bộ quần áo màu xám tro và một đôi ủng da, vừa sờ vào tay, chất vải mềm mại, kinh ngạc nhất chính là chất liệu rất dày nhưng sờ vào tay lại mát lạnh.
Mà chất liệu bên ngoài của đôi giày này giống với quần áo, đế giày lại làm bằng cao su và da hỗn hợp.
Lý Văn Li cảm thấy hứng thú, tháo miếng vải rách đến không thể rách hơn được đang đeo trên chân ra rồi đi đôi giày này vào.
Bạch Quân Quân lên trên lầu thì nhìn thấy hình ảnh người nào đó đang đi chân trần đeo giày.
Vừa định chửi rủa người này hết thuốc chữa rồi, trời nóng như vậy còn đi chân trần đeo giày, kết quả một giây sau đã thấy chiếc giày rộng này gặp chân Lý Văn Li thì từ từ nhỏ dần lại, cuối cùng co thành kích thước vừa với hắn.
Lúc đó, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đều sững sờ, sau đó mới phản ứng ra, đây không phải vật tầm thường.
Lý Văn Li cởi giày ra, trong chốc lát lại khôi phục lại dáng vẻ với kích cỡ lớn như bình thường.
Mà bộ quần áo màu xám tro kia cũng thế.
Lý Văn Li là một thiếu niên gầy gò, bộ quần áo này rõ ràng là của vóc người trưởng thành, song khi hắn khoác lên người, bộ quần áo kia giống như có cảm ứng, từ từ nhỏ dần thành kích thước phù hợp với hắn.
Đám người này đã tính hoá quần áo, cho dù là đời sau khoa học kỹ thuật phát triển cũng không có cách nào làm được.