Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 309 - Chương 309. Quy Củ Mới

Chương 309. Quy củ mới Chương 309. Quy củ mới

Thi thể thối rữa thường hay trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của chúng nó.

Cũng chính vì như vậy nên mọi người mới cố ý để thi thể lại, tuy rằng biết như vậy là không tốt nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Mà bây giờ, khắc tinh của đại bàng ăn thịt người đã đến.

Không ngờ rằng tiểu tử và tiểu cô nương này lại có thể giết chết đại bàng ăn thịt người vốn không có điểm yếu, có thể không làm cho người ta phấn chấn được sao?

Cho nên lúc nhìn thấy hắn có lời muốn nói, mọi người ngồi nghiêm chỉnh theo bản năng, tất cả đều chờ chỉ thị của hắn.

Nhìn thấy mọi người như thế, Lý Văn Li nở nụ cười: “Cảm tạ sự ủng hộ của các vị dành cho tiểu tử.”

“Ta tin tưởng rằng bữa tiệc ngày hôm nay nhất định là sự ấm áp đã lâu rồi mọi người chưa nhận được, cũng chứng minh một câu, tuy rằng chúng ta đang ở trong địa ngục nhưng cũng có thể hướng về chốn thiên đường.

Tuy rằng tiểu tử tới nơi này chưa lâu nhưng chỉ hai ngày ngắn ngủi đã làm cho ta tràn đầy cảm xúc.

Các vị cắn răng sống tạm bợ, tranh giành mạng sống với ông trời, nhất định là có vướng bận chưa tan, không biết tiểu tử nói có đúng không?”

Nếu Lý Văn Li tranh công hoặc kể lể đi săn mạo hiểm biết bao nhiêu gian nan như thế nào thì người khác sẽ không hề kinh ngạc, nhưng mà hắn lại không làm như vậy, lời nói của hắn chạm đến nội tâm của mọi người, mọi người im lặng gật đầu.

Nếu không phải vì một ngày kia quay về cố hương thì chỉ sợ bọn họ đã sớm không sống nổi với dáng vẻ như bây giờ nữa.

“Vì người mà mình quan tâm mọi người càng nên sống cho ra con người, mọi người thử quay đầu lại nhìn xem những ngày này dáng vẻ của mọi người ra sao, cứ như vậy mãi mọi người có thể khẳng định nội tâm mình sẽ không trở nên vặn vẹo sao? Nếu có một ngày nào đó thật sự trở lại quê cũ, bọn họ chưa thay đổi nhưng mọi người lại trở thành dáng vẻ người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, như vậy thì phải giải quyết ra sao?”

Lời nói của Lý Văn Li rõ ràng đã chuyển ý nhưng cũng đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất, giống như thả một quả bom hạng nặng vào trong lòng của mọi người.

Mọi người lúng ta lúng túng đưa mắt nhìn nhau một cái, người nào người nấy đều nhìn thấy sự rạn nứt trong vẻ chết lặng của đối phương.

Lý Văn Li cũng không cần bọn họ trả lời, tiếp tục nói.

“Ta cũng không cần mọi người phải nói gì cả, bởi vì cho dù mọi người có nói gì đi nữa thì từ hôm nay trở đi nơi này cũng phải được thay đổi.

Sau này phòng bếp sẽ luôn tồn tại, cũng sẽ cung cấp cơm tối cho mọi người, yêu cầu duy nhất là không được tiếp tục đặt xác chết ở trong nhà ống nữa, việc vệ sinh của mọi người cũng phải được sắp xếp lại cho tốt, cố gắng sống cho ra con người.”

Đại thúc què chân kinh ngạc một lúc lâu mới hoàn hồn: “Chúng ta đặt xác chết ở ống là…”

“Ta biết, đơn giản là để tránh né đại bàng ăn thịt người, nhưng mà đại bàng ăn thịt người nửa tháng mới xuất hiện một lần, mà ngày ngày mọi người lại kề cận bên xác chết, có câu nói nhập thổ vi an[1], mọi người nhẫn tâm để đồng bạn ngày xưa phơi thây bên ngoài như vậy, thậm chí đến chết cũng không được toàn thây sao?”

[1] Nhập thổ vi an: người chết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn

“Nếu sau này có đại bàng ăn thịt người thì chúng ta sẽ chịu trách nhiệm săn bắn.” Bạch Quân Quân hiếm lắm mới phụ họa được một câu.

Tuy nét trẻ con vẫn còn trên khuôn mặt của hai đứa trẻ nhưng lời nói ra lại làm cho người ta không thể không tin phục.

Dù sao cho đến nay bọn họ đã thật sự săn được đến ba con đại bàng ăn thịt người.

Đây là điều mà những người ở đây chưa bao giờ làm được.

“Các ngươi… vì sao lại giúp chúng ta…” Mọi người lúng ta lúng túng, không biết nên nói điều gì cho phải.

Dù sao mấy tiểu quỷ này không có tình cảm sống chết có nhau trên chiến trường đối với bọn họ, thậm chí chưa hề xuất hiện cùng nhau trong quá khứ.

Hai người xuất hiện một cách khó hiểu rồi lại giúp bọn họ giết đại bàng ăn thịt người, thậm chí còn cung cấp bữa tối cho bọn họ, hơn nữa trong bữa tối còn có muối ăn khan hiếm khó tìm.

Bọn họ sống lâu như vậy, hiểu được một đạo lý: Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Không phải những đứa trẻ này có mục đích gì khác chứ?

“Mọi người cảm thấy chúng ta có mục đích gì khác?” Lý Văn Li nhịn không được nở nụ cười: “Chẳng lẽ ta lại tham lam bùn đất hay là mụn mủ trên người mọi người sao?”

“…” Mọi người im lặng.

“Không có mục đích gì khác cả, đơn giản là mọi người thu nhận chúng ta, nếu đã cùng ở trong Tử Cốc thì đương nhiên phải trông chừng và giúp đỡ lẫn nhau.” Lý Văn Li trả lời rất thản nhiên.

Bình Luận (0)
Comment