Quân công của nước Bạch Câu chia làm mười lăm cấp, từ binh sĩ phổ thông thăng làm công sĩ cấp một có thể nhận được một mảnh ruộng, một căn nhà và một người hầu.
Thăng lên đại phu cấp ba thì ngoại trừ ban thưởng như trên thì mỗi tháng còn có một cân gạo trắng, nửa lít nước tương.
Công thừa cấp sáu có thể được hưởng xe công, lên tới cấp mười thiếu lương tạo thì có quan chức, cấp mười lăm thông hậu thì là phong hầu bái tướng trong truyền thuyết, tước vị của nó còn có thể cha truyền con nối.
Theo số lượng đại bàng này, nếu chỉ tính trên một đầu người, vậy người này lập tức có thể phong hầu bái tướng rồi.
Nhưng mọi người cũng biết chuyện này không thực tế, báo cáo sai quân công thì phải chịu tội rất nặng.
Cho nên đại thúc què chân chia đều 24 con đại bàng ăn thịt người này cho mỗi người, ba sư huynh đệ bọn họ ngược lại không giành công.
Rõ ràng què chân là người dẫn đầu mọi người, Lưu Thượng đã chuẩn bị bị xong người què chân sẽ cho mình chí ít là ba con đại bàng, nhưng ông ta không làm vậy, trong danh sách anh hùng săn đại bàng vậy mà không có ông ta.
"Vì sao ngươi không giành công?" Lưu Thượng hỏi vấn đề nghi ngờ trong lòng.
"Thực không dám giấu giếm, thảo dân đã già lại còn chống gậy, sao lại có năng lực xoay xở với đại bàng ăn thịt người chứ? Thảo dân không dám lừa gạt cũng không thể lừa gạt Thượng tướng quân."
Lưu Thượng nhìn thoáng qua bảy trăm người già yếu tàn tật này, mà trong danh sách dường như đều là người khoẻ mạnh, hiển nhiên, ông ta nhường cơ hội cho người có khả năng.
Lưu Thượng không phải người ngu, dĩ nhiên hiểu được dụng tâm của người què chân.
Chưa từng nghĩ bên trong đám Xích lão này còn có người độ lượng như thế, nhìn thoáng qua ống quần trống rỗng của người què chân này, Lưu Thượng có chút đáng tiếc.
"Các ngươi hiểu rõ chuyện đại sự trong lòng bản tướng quân, bản tướng quân có thể thỏa mãn một nguyện vọng của các ngươi."
"Nếu đã như vậy, thảo dân chỉ cầu Thượng tướng quân cho những người tàn khuyết này trở về nhà."
Đại thúc què chân vừa nói xong, xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Không chỉ có thợ, ngay cả Mạnh Nghĩa cũng hít vào một ngụm khí lạnh, tên này có biết bản thân đang nói cái gì hay không?
Mặc dù bây giờ đã ngưng chiến, nhưng cũng không có nghĩa là chiến sự đã lui, cho dù bọn họ đã thăng cấp từ Xích lão thành binh lính, nhưng trước khi có lệnh cởi giáp, tất cả binh lính đều không thể giải ngũ về quê.
Biểu cảm của Lưu Thượng cũng dần dần cứng lại.
Đại thúc què chân không nhanh không chậm nói: "Thảo dân tuyệt đối không phải người tham sống sợ chết, chỉ là những người tàn tật già yếu này cũng đã không còn thích hợp để ra trận giết địch nữa rồi, cho dù ở lại quân doanh chẳng qua chỉ là tốn lương thảo mà thôi. Thà như vậy còn hơn, không bằng tiết kiệm những khẩu phần lương thực này cho binh lính khoẻ mạnh, bọn họ bồi dưỡng thể trạng tốt, đội ngũ cũng bỏ đi được bộ phận tàn yếu, chỉ giữ lại tinh binh huấn luyện thêm, kiếm dựng thẳng thì thiên hạ ở trong tầm tay."
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, chờ Lưu Thượng lựa chọn.
Rất lâu sau đó, Lưu Thượng như mây đen giăng kín đột nhiên cười ha ha, sờ lên ria mép nói: "Đề nghị của ngươi quả thật không tệ, để bản tướng cân nhắc mấy ngày, các ngươi tự đi lĩnh thưởng, việc này có quyết định thì lại để cho Mạnh Nghĩa truyền đạt lại."
Lưu Thượng không một lời đã đồng ý khiến cho đại thúc què chân có một tia thất vọng, nhưng việc này không nên liều lĩnh, ông ta chỉ có thể thở dài nói lời cảm tạ: "Cảm tạ Thượng tướng quân đồng tình, thảo dân còn có một yêu cầu quá đáng."
"Ngươi nói đi." Nét mặt của Lưu Thượng không hề mất kiên nhẫn, vẫn như cũ là vẻ mặt ôn hoà, chỉ là con ngươi vẩn đục lại đen thêm mấy phần.
"Đám đại bàng ăn thịt người ở Tử Cốc này vẫn chưa rõ động tĩnh, vẫn xin Thượng tướng quân phê chuẩn cho chúng ta ở đây, mặc dù Tử Cốc là nơi đất đai cằn cỗi, nhưng tuyệt đối không thể thiếu người, nếu không đám đại bàng ăn thịt người lại có hành động khác thường chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới Đông quân."
Trở thành binh lính thậm chí thăng lên công sĩ dĩ nhiên mọi người phải điều động trụ sở một lần nữa, nhưng trước mặt bọn họ chưa cần thiết phải tách ra, cho nên đại thúc què chân giả bộ biết đại cục mà cầu xin.
Mà lời thỉnh cầu này cuối cùng cũng khiến cho sự lo lắng trong đáy mắt của Lưu Thượng biến mất.