Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 354 - Chương 354. Rời Khỏi Đội Ngũ

Chương 354. Rời khỏi đội ngũ Chương 354. Rời khỏi đội ngũ

Lại nhớ đến đoạn đường này ở chung với nhau, từ trước đến nay Bạch Quân Quân chuyện gì có thể làm đều sẽ tự mình làm, chưa bao giờ thấy nàng cầu xin người khác hoặc yếu thế.

Cũng chỉ có nhìn thấy cây cỏ, tiền tài châu báu hoặc thư tịch, đại tiểu thư mới có thể lộ ra một chút thần thái mà thiếu nữ nên có.

Đương nhiên, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ dịu dàng với đám Bạch Táp Táp, Tiểu Vũ.

Cho nên nói tóm lại, đội trưởng Gấu Trắng là một người khá thú vị.

Nhất là đêm nay, vậy mà nàng lại đợi mình trở về mới ngủ, đây có phải đội trưởng Gấu Trắng cũng bắt đầu coi hắn là đồng bọn hay không?

Lý Văn Li suy nghĩ một chút trong lòng đắc ý, hơi thở của hắn cũng dần chậm lại, từ từ ngủ thiếp đi.

Nhưng Lý Văn Li chưa ngủ được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ, đã đến giờ nhổ trại.

Lý Văn Li ngáp đứng dậy, gõ mấy cái sọt kia nói một câu: "Mấy con heo này, đi thôi."

Soả Tử thấy vậy vui vẻ cười khanh khách, đại thúc một mắt phong trần mệt mỏi vội vã trở về cũng nhịn không được.

"..." Ba người Bạch Táp Táp.

Đi một lúc lâu đội ngũ trở thành hàng dài, xung quanh không có binh sĩ giám sát đại thúc một mắt mới thấp giọng nói: "Đi tiếp hai canh giờ nữa sẽ tới một thôn làng, đến lúc đó sẽ có thời gian đi vệ sinh, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp rẽ vào thôn làng mà trốn."

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đồng thời nhìn về phía đại thúc một mắt: "Nhanh như vậy à?"

"Đã là ngày hành quân thứ hai rồi, không còn nhiều thời gian nữa. Hơn nữa càng là những thôn trang phía trước thì càng có nhiều Đông quân đi lại khắp nơi, các ngươi rời đi từ nơi này là tốt nhất."

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân khẽ gật đầu: "Cám ơn mọi người."

"Haizz, chúng ta còn phải cám ơn các ngươi ấy chứ, nếu như không phải là các ngươi, chỉ sợ lần tác chiến này chúng ta vẫn phải đi làm bức tường thịt, nhớ kỹ lời dặn dò trước đó của chúng ta, nhất định phải kéo dài truyền thừa."

"Được, mọi người cũng phải tự bảo trọng."

"Đó là điều đương nhiên, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau." Đại thúc một mắt lộ ra nụ cười ấm áp.

Mấy người nói chuyện kết thúc vội vàng, tiếp theo đó chính là một đợt hành tẩu dài dằng dặc.

Cuối cùng, lúc sắc trời có chút trắng sáng, bọn họ đã nhìn thấy thôn trang ở trong khe núi.

Vì để tiết kiệm nguyên liệu, binh lính dập tắt cây đuốc đi, mọi người chỉ có thể dựa vào tia sáng yếu ớt như cọng lông để nhìn đường.

Đại thúc què chân ra lệnh một tiếng, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, từng nhóm đi vệ sinh.

Mọi người bèn tốp năm tốp ba đi đến rừng cây.

Lúc bọn họ vận chuyển vật liệu, 1000 tinh binh này cũng sẽ ở xung quanh trông coi, một là đề phòng quân địch tập kích, hai là giám sát binh lính, ngộ nhỡ có binh lính thoái thác lâm trận bỏ chạy thì phải làm sao.

Nhưng loại tình huống này cũng rất ít, cho nên mọi người trông coi cũng rất lỏng lẻo.

Chỉ là phần lỏng lẻo này khiến cho mọi người có cơ hội để lợi dụng.

Bọn họ tổng cộng có ba cái sọt, Bạch Quân Quân, Lý Văn Li và Soả Tử mỗi người một cái, nhân lúc không có ai để ý ôm cái sọt chạy về phía bụi cỏ.

Bọn họ vừa chạy, người ở Tử Cốc tự phát đánh yểm trợ cho bọn họ, bình thường sẽ còn đến rễ cây các loại chỗ ẩn náu để đi vệ sinh, bây giờ trực tiếp đứng bất động ở bụi cỏ.

Sáng sớm đầu óc mọi người vẫn còn choáng váng, thật sự cũng không quá để ý.

Cứ như vậy, mấy người thành công chạy vào trong thôn, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li dựa vào bản năng sinh sống nhiều năm ở mạt thế, nhanh chóng khoá chặt một căn nhà đổ nát vô chủ, lập tức lách vào trong.

Căn nhà đổ nát này chất đầy rơm rạ, bọn họ lắc người một cái trốn đến phía sau đống rơm rạ là nằm im bất động.

Lúc đầu Soả Tử chỉ là hỗ trợ xách một cái sọt, sau khi đến địa điểm chỉ định hắn muốn trở về.

Nhưng Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lại đồng thời kéo hắn lại.

"?" Soả Tử mờ mịt nhìn hai người.

"Ngươi đi theo chúng ta đi, không cần trở về."

Cuối cùng chuẩn bị rời đi, đội bảy người đang ở trên đường.

Bình Luận (0)
Comment