Tài bắn cung của Bạch Quân Quân rất cao minh, dĩ nhiên Tiểu Thiền đã biết, dù sao lúc trước Bạch Quân Quân dùng sức của một người, bắn chết ba mươi tên thổ phỉ của Uy phong đường.
Nàng đã thành danh từ một trận chiến kia, không ai không biết tiểu đồ đệ nhà Khâu đại phu.
Hiện tại Bạch Quân Quân lại lộ thủ đoạn cho tới bây giờ Tiểu Thiền chưa từng thấy.
Không nghĩ tới Quân Quân cô nương chẳng những tài bắn cung tốt, ngay cả cây roi cũng dùng rất tốt.
Đương nhiên, lợi hại hơn so với cây roi là sức lực của nàng có phần quá lớn.
Đối phương là một đại hán thân thể cường tráng béo mập, nàng lại vung cây roi dễ dàng như không.
Bạch Quân Quân giẫm một chân lên người đại hán đang ngã sõng soài, Chu quỷ sắc bén cũng chặn ở cổ hắn.
"Thành thật trả lời vấn đề của ta thì có thể tha tội chết cho ngươi, nếu như giấu diếm hoặc ngang ngạnh, ta sẽ để cho ngươi giống như bọn họ, lập tức biến thành một cỗ thi thể."
Hắc Bát gật đầu như giã tỏi, trên mặt đều viết đầy chữ: Ta sợ chết, ta rất phối hợp.
Bạch Quân Quân thấy hắn phối hợp, lúc này mới buông nhẹ lực đạo trên tay, chỉ lạnh nhạt nói: "Những người còn lại đã đi đâu rồi?"
Hắc Bát này chắc cũng đoán được địa vị của hai người này, không nhịn được bày ra vẻ mặt cầu xin: "Bẩm báo hai vị tiểu hiệp khách, ta thật sự không biết, đêm đó đột nhiên có người tới gây chuyện, đoàn người thấy tình hình không ổn, nên tất cả đã chạy trốn, trời đất bao la, tất cả mọi người đều có chân, ta cũng không biết bọn họ đi tới nơi nào."
Bạch Quân Quân không tin nhướng mày: "Thật sự không biết?"
"Thật sự không biết." Hắc Bát khóc từ trong lòng, nếu như hắn biết, còn cần ở đây cầm binh tác chiến à? Đã sớm tập kết đến cùng một chỗ rồi.
Dù sao nhiều người sức mạnh lớn, cũng không trở thành giống bây giờ, không hề phòng bị đã bị hai đứa oắt này bắt lại rồi.
Bạch Quân Quân nhìn tròng mắt gian giảo của hắn đã biết tên này giảo hoạt, tay nàng nắm Chu quỷ lại chặt thêm mấy phần.
"Vậy bình thường các ngươi liên lạc thế nào? Chuyện này luôn được chú trọng phải không?"
Hắc Bát bối rối, trong thoáng chốc không biết nên nói hay là không nên nói.
"Ngươi nói ta có thể cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, không nói thì ta sẽ không khách khí nữa."
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua sắc trời: "Nhanh lên, cho ngươi năm giây cân nhắc."
Người xưa cũng không có thói quen tính thời gian theo giây, vốn dĩ Hắc Bát còn chưa rõ Bạch Quân Quân đang nói cái gì, cho đến khi Tiểu Thiền ở sau lưng bắt đầu đếm ngược, đến lúc đếm đến 2, cuối cùng tên đại ca đã kịp phản ứng.
Hắn sốt ruột vội vàng mở to hai mắt: "Ta nói ta nói! Chúng ta đều có Phi Hỏa Lưu Tinh, chỉ cần bắn Phi Hỏa Lưu Tinh ra, người khác nhìn thấy thì sẽ chạy tới."
Bạch Quân Quân nhướng mày, rõ ràng đối với loại Phi Hỏa Lưu Tinh gì đó này giống như rơi vào trong sương mù.
Xưa nay Tiểu Thiền là một đứa bé lanh lợi, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Quân Quân thì tự giác tiến tới trước mặt nàng nói thầm: "Phi Hỏa Lưu Tinh không hề thần kỳ như vậy, thật ra nó giống như khói báo động, chỉ là nó tương đối nhỏ, có thể mang theo bên người, kéo ra đốt một cái là nó sẽ bắn lên bầu trời, toả ra không ít khói bụi, cũng coi như là tín hiệu liên lạc."
Lần này Bạch Quân Quân có thể coi là hiểu rõ rồi, nàng vừa nhìn lại phía tên thổ phỉ trên đất: "Khói báo động của ngươi ở đâu?"
Nói xong nàng đưa mắt nhìn về phía chiếc túi căng phồng bên hông đại ca.
Tiểu Thiền không đợi hắn trả lời đã tự giác tiến đến kéo cái túi xuống.
Mở ra xem, bên trong có rất nhiều ống trúc nhỏ, những ống trúc nhỏ đó nặng trĩu như thể có không ít bột phấn.
Tiểu Thiền đưa cho Bạch Quân Quân nói: "Quân Quân cô nương đây chính là Phi Hỏa Lưu Tinh."
Bạch Quân Quân nhìn thấy mấy ống trúc nhỏ này cảm thấy rất thú vị, nàng nhìn về phía Hắc Bát: "Vừa rồi vì sao ngươi không phát tín hiệu?"